Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết cùng Lynda đi về hướng Tôn Minh ……chợt nghe Trương Kính Trung có chút lo lắng nói với Tôn Minh: "Sáng nay, tôi còn nhìn thấy con dê lớn của tôi dẫn ba con dê con đi ra ngoài, tôi đã chuẩn bị thức ăn ngon, đợi chúng nó trở về...... Nhưng chờ mãi cho đến khi tôi khỏi nhà, cũng không có thấy chúng nó trở về...... Tôi nghĩ có người đã bắt trộm mấy con dê kia rồi!"
Phía sau lưng Hạ Tuyết đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Hàn Văn Vũ ho khan một tiếng.
Lynda quay đầu nhìn thần sắc hai người bọn họ, cười nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ dê này là do các người trộm?"
"Không có!!" Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết lập tức phủ nhận!
Tôn Minh nghe thầy mình nói xong, cười nói: "Điều này sao có thể? Khu nhà ở của các người đều là người giàu có, làm sao có thể có người trộm dê? Người nào lại làm chuyện mất mặt như vậy?"
Hai mắt Hạ Tuyết trợn tròn......
Hàn Văn Vũ quay đầu, ra vẻ đáng thương!
"Ta vô cùng lo lắng cho bọn chúng! Không biết bọn chúng có thể bị đói hay không? Chỉ sợ có người muốn làm thịt bọn chúng!"
"Ha ha ha ha...... Sư phó, người nói vui thôi, mấy con dê núi nhiều lắm là đi thẳng xuống dốc núi, sẽ lập tức trở lại thôi, có thể chạy đi đâu?" Tôn Minh lại nói.
"Hi vọng là vậy!" Trương Kính Trung chỉ có thể nở nụ cười.
Tôn Minh nói chuyện xong, quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết, hai người giống như tượng Phật đứng đó, ông ta liền kêu bọn hắn: "Đến đây!! Hạ Tuyết! Cô cũng đến đây!!"
"A?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn thoáng qua Hàn Văn Vũ, ngây ngốc đi tới!
"Sư phó, đây là tôi nói với người, cô gái kia có thiên phú diễn xuất vô cùng, cô ấy là Hạ Tuyết, cô ấy là người mấy năm gần đây, tôi xem nhìn thấy vô cùng có tiềm chất của Nữ Minh Tinh …… Tuy nhiên, cô ấy vẫn chưa tiến vào giới diễn viên nghệ sĩ, nhưng tôi tin tưởng, không bao lâu nữa, nhất định cô ấy là nữ minh tinh sáng chói nhất!" Tôn Minh mỉm cười nói.
Trương Kính Trung nghe học trò cất nhắc một cô gái như vậy, cảm thấy hết sức hứng thú, quay đầu lại nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, mặc áo màu trắng cổ lông, quần jean xanh, bên ngoài khoác áo khoác đen, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, vẻ mặt hết sức phức tạp đi tới trước mặt mình......
Hàn Văn Vũ chào hỏi trước, cười nói: "Trương Đạo diễn, đã lâu không gặp ……"
Trương Kính Trung rất quen thuộc Hàn Văn Vũ, cũng chỉ gật đầu, xem như chào hỏi, lại sâu thâm nhìn vẻ mặt Hạ Tuyết rất phong phú, hơi chút hài lòng, nói: "Ngẩng đầu lên, tôi nhìn xem?"
Hạ Tuyết nghĩ tới mình đã đánh mấy con dê kia vài cái tát, nàng đang tìm một chỗ chui trốn, bất đắc dĩ ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Trương Kính Trung, miễn cưỡng cười, khom lưng 90 độ, kính trọng lẫn sợ hãi kêu nhỏ: "Trương Đạo diễn...... chào ông...... Tôi vô cùng thích xem người quay phim...... Nhất là “Ngọc Hồ Điệp”, thật sự vô cùng đặc sắc...... mấy con dê kia......"
"Khụ khụ khụ......" Hàn Văn Vũ lập tức ho khan một phen!
Vẻ mặt Hạ Tuyết đỏ lên, nuốt một ngụm nước bọt vội vàng nói: "Con dê...... con dê kia...... Sẽ trở lại thật nhanh thôi......"
Hàn Văn Vũ trừng mắt nhìn con nhóc ngu ngốc này.
"Hi vọng là vậy......" Trương Kính Trung mỉm cười đáp lời, thâm sâu liếc mắt mắt nhìn Hạ Tuyết một cái, giọng nói vô cùng yêu mếm hỏi: "Nghe nói...... Cô diễn vai Minh Cơ?"
"A...... Đúng vậy!" Trong lòng Hạ Tuyết còn đang suy nghĩ luẩn quẩn đến mấy con dê kia, nếu lỡ chúng nó nhớ nhà mà chết? sau gáy của nàng từng đợt rét run......
"Nói cho tôi biết, cô nhìn thấy gì qua vai diễn Minh Cơ?" Trương Kính Trung mỉm cười hỏi Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn ánh mắt hiền