Bữa cơm tối!
Gương mặt Hạ Tuyết lạnh lùng, đem tô canh đặt mạnh trên bàn cơm!
Ba anh em Hàn Văn Vũ cùng ngẩng đầu lên nhìn nàng …… "Làm sao vậy?"
"Tôi tới ngày kinh nguyệt! Cảm xúc không tốt!!" Hạ Tuyết nói!
Ba anh em bọn hắn nhất thời sửng sốt nhìn nàng...... Nhất là Hàn Văn Kiệt cười như không cười nhìn nàng......
"Không phải …… vì anh cả của tôi nói cô không thể gả vào nhà giàu có, cho nên cô tức giận chứ?" Hàn Văn Vũ nhịn không được cười nói.
"Đồ điên! Ở trong mắt nhà giàu các người, tôi đáng giá một ổ bánh mỳ sao?" Hạ Tuyết tức giận nói.
Hàn Văn Vũ “phù” một tiếng, gắp một miếng khoai tây nhỏ, vừa ăn vừa cười nói: "Tôi nói cho cô biết, cô không hiểu anh cả của tôi! Hắn luôn luôn nói chuyện đều như vậy! Ý tứ của hắn là người có cá tính bướng bỉnh như cô, tiến vào nhà giàu sẽ không quen!!!"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn em trai một cái......
"Coi anh nói! Tại sao lại giải thích với tôi? Tôi chỉ cảm thấy hắn buồn nôn! Tại sao nghĩ tôi rất thích gả vào nhà giàu có? Phi!!" Hạ Tuyết đem mâm thức ăn đặt mạnh lên bàn!
Hàn Văn Hạo không thể nhịn được nữa nhìn nàng nói: "Nếu cô không muốn làm cơm, có thể không làm, Ba anh em chúng tôi cũng không chết đói!"
Hạ Tuyết lập tức ngồi vào bàn, sau đó đoạt lấy chén cơm trong tay Hàn Văn Hạo, cầm đũa, không ngừng lùa cơm vào miệng!
"Cô ăn chậm một chút......" Hàn Văn Kiệt quan tâm nhìn nàng nói.
"Không chết nghẹn được!" Hạ Tuyết vừa lùa cơm, vừa tức giận nói.
Hàn Văn Hạo không để ý nàng, để cho Văn Vũ xới một chén cơm khác cho hắn, cầm đũa, định gắp một miếng thịt, Hạ Tuyết liếc một cái, đưa đũa ra, gắp miếng thịt đó!
Hàn Văn Hạo nhìn nàng, hai anh em Hàn Văn Vũ cũng nhìn nàng …… Hạ Tuyết tiếp tục ăn cơm!
Hàn Văn Hạo không để ý nàng, tay đưa ra định gắp rau xanh......
Hạ Tuyết liếc một cái lại đưa đũa qua, gắp miếng rau xanh kia......
Hàn Văn Hạo lại ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, sắc mặt có chút không vừa ý!
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt lo lắng nhìn hai người bọn họ.....
"À...... Hạ Tuyết...... Cô muốn ăn cái gì, tôi gắp cho cô?" Hàn Văn Vũ lập tức lấy lòng cười nói.
"Tôi có tay không thể gắp cho mình được sao?" Hạ Tuyết tức giận, trừng mắt nhìn hắn!
Hàn Văn Vũ lập tức ăn cơm!
Hàn Văn Hạo vừa định đưa đũa ra gắp một miếng thịt kho tàu, Hạ Tuyết lại liếc qua, gắp miếng thịt kho tàu đưa vào trong miệng mình, nước kho thịt dính một chút nơi khóe miệng......
"Các người....." Hàn Văn Kiệt nhìn hai người giống như một đôi oan gia, hỏi: "Các người..... Không thích đối phương sao?"
"Nói thừa!" Hạ Tuyết tiếp tục ăn cơm nói: "Tôi và hắn không quen!!"
Hàn Văn Hạo nhìn nàng......
"Nhưng.....quả thực là cô...... nhằm vào hắn a? Hắn muốn gắp cái gì, cô liền ăn cái đó!" Hàn Văn Vũ bật cười nói.
"Muốn tôi nhả ra trả lại cho hắn hay không?" Hạ Tuyết chống đôi đũa vào trong chén, nhìn Hàn Văn Vũ hỏi!!
"........................" Hàn Văn Vũ tiếp tục ăn cơm!
"Văn Vũ, gần đây chú còn không sợ chuyện xấu sao? Đem một người như vậy về nhà!" Hàn Văn Hạo không ăn được, miệng hắn cũng không nhàn rỗi!
Hạ Tuyết tiếp tục ăn cơm!
Hàn Văn Vũ đột nhiên cười nói: "Cô ấy là trợ lý đời sống của em! Ký túc xá cũng chưa có phòng?"
"Chưa có phòng thì chú có thể cho một người như vậy ở trong nhà? Đến lúc đó, đối với ai cũng ảnh hưởng không tốt!" Hàn Văn Hạo nói thẳng.
Hạ Tuyết “cốc” một tiếng, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, sau đó trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Ý của anh là như thế nào? Muốn tôi lập tức rời đi đúng không?"
Hàn Văn Kiệt lập tức mỉm cười nói: "Anh ấy không phải có ý này! Anh ấy chỉ cho rằng có chút không hay!"
"Người như hắn, ở tầng 100, sống sung sướng như thần tiên, hắn làm sao biết được nổi khổ của người phàm?" Hạ Tuyết tức giận!. Đam Mỹ Sắc
"Cưng ơi, hôm nay cưng ăn trúng thuốc nổ sao?" Hàn Văn Vũ kinh ngạc nhìn nàng nói.
"Không phải tôi nói tôi tới ngày kinh nguyệt sao? Tôi không có băng vệ sinh được chưa?" Hạ Tuyết lại kêu lên.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn nàng......
"Không thèm ăn cơm với các người nữa! Mất ngon!" Hạ Tuyết bưng cái chén của mình, bỏ vào đầy thức ăn, cầm chén chạy đến cửa sau phòng bếp, ngồi xổm ngay cửa ăn, vừa ăn vừa nói với Hàn Văn Vũ: "Văn Vũ! Ngày mai đi chợ mua mấy con gà con về nuôi! Ăn cơm dư, có thể cho gà ăn! nuôi gà sẽ không lãng phí cơm! Nhớ rõ phải mua gà mái nhỏ, có thể đẻ trứng!"
"A.........!" Hàn Văn Vũ vừa ăn cơm, vừa nghĩ, quay đầu nói với Hạ Tuyết: "Cưng ơi! Nếu chúng ta ra ngoài quay phim thì làm sao? Trong nhà không có ai!"
"Chuyện này đơn giản mà?" Hạ Tuyết ăn một miếng thịt kho tàu, nói: "Bắt bọn chúng đem tới nhà Trương Đạo diễn đi? Mấy con dê nhà bọn họ cũng tới nhà chúng ta ăn sạch rau cải rồi!"
"A...........!" Hàn Văn Vũ sau khi kêu lên, lại tiếp tục ăn cơm, lại nhịn không được quay đầu, nhìn nàng hỏi: "Nếu Trương Đạo diễn bắt gà của chúng ta thì sao? Giống như chúng ta bắt dê của ông ấy!"
"Sẽ không!" Hạ Tuyết ăn một miếng cà chua, tiếp tục nói: "Ông ấy không mặt dày như chúng ta!"
"Được rồi!" Hàn Văn Vũ rốt cục ăn cơm, ngẩng đầu, nhìn hai anh em đang nhìn mình, hắn có chút đỏ mặt nói: "Ăn cơm đi …… Nhìn tôi làm gì?"
"Hai người rất giống vợ chồng ……" Hàn Văn Kiệt nói ra cảm nhận trong lòng.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn hắn, trực tiếp hỏi: "Chú động lòng đối Hạ Tuyết?"
Hàn Văn Vũ không lên tiếng, tiếp tục ăn cơm!
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn em trai mình thật sâu ……"Đúng …… hay không?"
Hàn Văn Vũ lập tức ngẩng đầu, nhíu mày nhìn anh trai nói: "Có thể đừng hỏi nữa hay không?"
Hàn Văn Hạo có vẻ đăm chiêu nghĩ nghĩ, buông đũa xuống, uống nước!
Cơm tối xong!
Hàn Văn Vũ đột nhiên bật đèn sân khấu trong phòng khách sáng lên, sau đó mở KTV, hắn nói hiếm khi có anh em trai đến đây, muốn cùng nhau hát Karaoke, lại gọi điện thoại kêu bọn tiểu Thanh đến chơi......
Hạ Tuyết vừa ăn táo, vừa duỗi tay để cho Hàn Văn Kiệt bắt mạch, lại nói với Hàn Văn Vũ: "Tôi muốn hát một bài uyên ương hồ điệp!"
Hàn Văn Kiệt vừa nghe mạch vừa ngẩng đầu mỉm cười nhìn nàng...... "Hát cái gì?"
Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng!
"Được!" Hàn Văn Vũ lập tức xoay người, bấm bài hát mà Hạ Tuyết thích hát "Tân uyên ương mộng hồ điệp!" Hắn vừa bấm vừa nói: "Chúng ta nghe Hạ Tuyết hát bài này hay nhất!!"
Hạ Tuyết chưa bắt mạch xong, đã cầm microphone trong tay Hàn Văn Vũ, hắng giọng, chờ nhạc tới, nàng cất giọng trong vắt, lưu loát, nhẹ nhàng hát: "A a a a a a a...... Ngày hôm qua khi nước chảy về Đông, tôi đi xa không thể quay trở lại, hôm nay lòng tôi rất ưu phiền, rút đao chém xuống nước, nước càng chảy xiết, nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu thêm, Chốn Minh triều bốn bề phiêu bạt, chỉ còn lại nụ cười của người, có ai nghe được tiếng người xưa khóc, hai chữ tình yêu thật đau khổ, muốn hỏi rõ người, hay muốn giả vờ không biết, tri âm tri kỷ khó tìm gặp......"
Hàn Văn Vũ lập tức cầm lấy microphone,