Sáng sớm hôm sau!
Hàn Văn Vũ mơ hồ, trằn trọc, ngủ rất không ngon giấc, dường như có tiếng động nhỏ, mặt hắn chôn ở gối, nhẹ nhàng chau mày, nghĩ trong nhà không có ai, làm sao có thể có tiếng động được, nhưng hắn dần dần nghe tiếng hát ngọt ngào......
Chuyện hôm qua như dòng nước chảy về đông
Mãi xa ta không sao giữ được.
Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền
Làm rối cả lòng ta”
Rút dao chém xuống nước.
Nước càng chảy mạnh.
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.
Gió sớm mai thổi đi bốn phương.
Xưa nay chỉ thấy người nay cười.
Có ai nghe thấy người xưa khóc đâu......"
Hai tiếng Ái Tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Như đôi uyên ương bươm bướm
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?
Chi bằng ngủ yên trong giấc mộng ngàn thu…
Hắn nhô đầu lên, mơ hồ nghĩ mình có phải đang nằm mơ hay không? Hắn lập tức từ trên giường nhảy xuống, chân trần chạy xuống lầu, nhìn thấy phòng khách trống không, hắn nhướng mày......"Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?"
Hàn Văn Vũ từng bước đi xuống bậc thang, nhìn xung quanh phòng khách, một người cũng không có, hắn thở dài, cười khổ nói: "Mình còn cho rằng cô nhóc chết tiệt kia đã tới nhà?"
Hắn thất vọng vừa định đi lên lầu, đột nhiên lúc xoay người, trong nháy mắt, sửng sốt, ngạc nhiên đi tới phòng bếp, nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn bữa sáng, vô cùng ngon...... Còn có một phong thư màu lam...... Hắn tò mò cầm lấy kia phong thư, lấy ra tờ giấy, nhìn trên mặt giấy chữ viết xinh đẹp viết rằng: "Văn Vũ, thật sự tôi không nỡ rời xa anh, bởi vì ngày đầu tiên quen biết anh, anh đã không ngừng giúp đỡ tôi, cho tôi đến sống trong ngôi nhà ấm áp của anh, quan tâm tôi, bao dung tính tình của tôi, thương yêu đặt tôi vào lòng, trong cuộc đời tôi, mỗi người thương yêu tôi, tôi đều muốn quý trọng thật tốt, nhưng làm thế nào đây? cuộc sống vốn là như vậy, càng không ngừng mất đi, có được lại mất đi, lại có được...... Tôi thật sự không nỡ rời xa anh, nhưng tôi phải rời khỏi, mang theo em trai mình đi tìm cuộc sống mới...... Có lẽ anh không hiểu, tại sao vào thời khắc này, tôi lại buông tha cơ hội sống tốt đẹp nhất, cơ hội khó có được một lần …… nhưng tôi muốn nói cho anh biết, tôi mất đi là bởi vì tôi muốn có được...... Có được thứ càng quý giá hơn...... Con đường tương lai của tôi có thể sẽ gian nan, nhưng tôi hi vọng mình có thể cắn răng chịu đựng, nhiều năm sau, chúng ta có thể giống như bạn bè, một lần nữa đoàn tụ...... Tôi sẽ nhớ đến anh, giống như nhớ cha mẹ của mình.
Hốc mắt Hàn Văn Vũ đỏ lên, tay run rẩy nắm lá thư màu xanh nhạt, quay đầu nhìn về phía vườn hoa nhỏ, nhớ đến cô bé thường xuyên đứng trên tảng đá nhỏ, nụ cười sáng lạng, ngọt ngào, vui vẻ cất giọng hát ngọt ngào trong vắt......
*****
Bệnh viện!
Hàn Văn Kiệt tựa vào trước cửa sổ văn phòng, nhìn mảnh đất trống dưới lầu kia, có mấy đứa bé đang ở ngay dưới gốc cây Dương đấp hình người tuyết …… Một trận gió lùa vào, lùa qua mái tóc trên trán hắn, quét qua ánh mắt thẫn thờ của hắn, quét lên lá thư xanh trước bàn...... Còn có mấy trái cam màu vàng, và