Hàn Văn Vũ đột nhiên cười, sau đó nói: "Người kia bị người ta thắng đi rồi! Có lẽ không có duyên phận......"
Daniel nghĩ nghĩ, bưng ly rượu đỏ, hớp một ngụm, môi nhâm nhi, mùi rượu đỏ quen thuộc tản vào trong khoang miệng, chậm rãi mỉm cười, dùng giọng điệu đặc biệt của Trung Quốc nói: "Tất cả trang trại rượu nho của chúng tôi hàng ngàn năm qua, có một hiện tượng rất lạ, đó là một cây nho hàng ngàn năm nở hoa vào mùa thu, lúc ấy, rượu nho chứa trong thùng, nước rượu sẽ chậm rãi sôi sùng sục, thậm chí tràn ra ngoài thùng, mỗi lần như thế, người trong trang trại rượu của chúng tôi, đều đặc biệt bận rộn thu hồi lại dịch rượu ….."
"A.........?" Mộng Hàm rất hứng thú hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến nhiệt độ không? Hay là một nguyên lý hóa học?"
Tất cả mọi người cũng vô cùng chăm chú lắng nghe......
Daniel nhẹ nâng ly rượu, mỉm cười nói: "Không có! Hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì, hàng ngàn năm qua, rất nhiều chuyên gia muốn giải thích vấn đề này, nhưng không tìm ra được đáp án nào, người trong trang trại rượu nho chúng tôi, đều ở xa cây nho nở hoa và hầm rượu, được nhìn thấy nước rượu sôi trào như máu, gọi là một loại duyên phận!"
Hạ Tuyết mỉm cười bưng ly rượu, nhìn Daniel.
Daniel vừa nói vừa ôm nhẹ Hạ Tuyết vào trong lòng, hôn lên tóc cô, nở nụ cười hấp dẫn, nói: "Lúc Hạ Tuyết vừa đến trang trại rượu, cũng là vào mùa thu, ngày đó vừa khéo đúng lúc cây nho nở hoa, cô ấy giật mình giống như một đứa bé, kéo chiếc váy màu xanh thật dài, chạy như bay đến bên cạnh cây nho, hưng phấn nhìn những quả nho và hoa nho nhỏ xíu, sau đó cô ấy để chân trần, chạy vào hầm rượu, nhìn rất nhiều thùng rượu cao vài thước ở bên trong, nước rượu tràn ra như máu, cô ấy khiếp sợ kêu to lên, thật kỳ lạ a …."
Ba anh em Hàn Văn Hạo đồng thời nhìn Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn Daniel......
Daniel cũng cúi đầu nhìn Hạ Tuyết, hôn lên trán cô, nói: "Hạ Tuyết chính là loài chim xanh cô đơn bay trên đường, máu là một loại duyên phận với cô ấy …… Cho nên, nếu như anh không thể thắng được người kia, thì giống như cô ấy không phải con chim xanh trong lòng anh...... Bởi vì con chim xanh đã bay vào trong thế giới của người kia......"
Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng nhìn Daniel nói: "Nói như anh vậy, xem ra em bay về phía anh?"
Daniel cưng chìu cầm ly rượu đỏ, đặt bên môi Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn hắn, nhẹ nhàng hớp một ngụm nhỏ rượu đỏ, nói xuôi theo: "Xích Hà châu 83 năm, có chút chát, em không thích......"
"Em thích rượu Sherry, Trác Văn đã giữ lại cho em rồi!" Daniel nhàn nhạt nói, chỉ cần ở bên cạnh Hạ Tuyết một ngày, tất cả thế giới của hắn, cũng chỉ có Hạ Tuyết......
Hàn Văn Hạo uống một hơi cạn sạch ly Xích Hà Châu.
Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cười nhìn Hạ Tuyết......
Hàn Văn Vũ thở nhẹ, đột nhiên cười nói: "Con chim xanh trong lòng tôi đến khi nào thì tới?"
"Chim xanh của tôi đã đến đây!" Tần Thư Lôi vui vẻ dựa bên người Hàn Văn Hạo, hạnh phúc nói.
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhìn vị hôn thê cười, cô quay đầu..........
"Mỗi người đều có con chim xanh của mình!" Daniel nói xong, mặt trời chiều cuối cùng cũng chìm xuống mặt biển, gió lạnh thổi đến, trong hội trường nhất thời lóe ra ánh đèn mộng ảo, âm nhạc từ từ nhẹ nhàng vang lên, vào lúc này, tất cả mọi người, đều đột nhiên yên lặng dần, nhấm nháp rượu nho yêu thích của mình, nhìn cảnh biển phía bên kia......
Người quản lí khách sạn từ trong đại sảnh đi tới, nói với Hàn Văn Hạo và mọi người: "Tổng Tài...... thời gian bữa tối đã đến, xin mời dời bước vào đại sảnh ngồi vào vị trí".
"Uhm!" Hàn Văn Hạo lên tiếng, nhẹ đưa tay ra.
Daniel cũng mỉm cười ôm Hạ Tuyết đi về phía trước, có chút quan tâm ôm bờ vai trắng như tuyết của cô, cảm giác cô bị lạnh, hỏi: "Lạnh như băng vậy, sau này phải cẩn thận một chút. Vừa rồi PAPA vẫn lo lắng cho em".
Hạ Tuyết cười.
Hàn