Hàn Văn Hạo chậm rãi nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói với Daniel: "Không có việc gì......"
"Nhưng......" Có lẽ Daniel đã hiểu ra gì đó, quay đầu lại, có chút trách cứ nhìn Hạ Tuyết, dùng ánh mắt hỏi cô......"Sao lại thế này?"
Hạ Tuyết chỉ ôm vai, thờ ơ không sao cả, trở phòng mình, không thèm nể mặt!
"Sorry!" Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo: "Cô ấy có chút bướng bỉnh, rất xin lỗi...... hai lần ba lượt có lỗi với anh...... Thật vô cùng xin lỗi!"
Hàn Văn Hạo khẽ nhếch môi cười, ánh mắt có chút tức giận nói: "Không có việc gì...... chỉ có điều bình thường cô ấy không phải bướng bỉnh sao?"
Daniel bất đắc dĩ cười nói: "Đều do thường ngày tôi nuông chìu làm hư cô ấy.........Bởi vì cô ấy đã từng trải qua rất đau khổ và mệt mỏi, cuối cùng tôi muốn cho cô ấy tất cả...... Chỉ cần cô ấy vui vẻ là được...... Bất quá, hãy tin tưởng tôi, cô ấy thật là một cô gái rất tuyệt vời, chỉ cần anh ở chung cô ấy lâu ngày, anh sẽ yêu nụ cười của cô ấy, tính cách cô ấy rất hoạt bát, đáng yêu..."
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn Daniel, đành phải cười yếu ớt, không lên tiếng.
Hạ Tuyết dựa hành lang bên cạnh, nghe những lời này, đột nhiên cười đi vào phòng!
Thanh Nhã và người giúp việc cũng lo lắng đi theo vào phòng, khẩn trương nói với Hạ Tuyết: "Tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài?"
"Uhm......" Chỉ cần Hạ Tuyết nhớ tới ly coffee kia, đột nhiên cảm xúc rất tốt, chạy vào tủ quần áo, đi chân trần, chui vào bên trong tủ, ở bên trong treo rất nhiều quần áo lộng lẫy, cô lật tới, lật lui.....
Thanh Nhã và tất cả người giúp việc đều cười nhìn Hạ Tuyết, cô rất đáng yêu như vậy, ở trong tủ quần áo cao lớn, chui tới chui lui, Hạ Tuyết đột nhiên từ một đống lớn trong quần áo thò đầu ra, nhỏ giọng thần bí hỏi các cô: "Hey! Không bằng bây giờ, chúng ta thừa dịp Hi bảo bối đang ngủ, gọi điện thoại cho nó?"
Thanh Nhã và đám người giúp việc ăn ý cười nói: "Cô không nên làm như vậy! tiểu chủ nhân sẽ rất tức giận!"
"Không!! Tôi muốn làm như vậy!" Hạ Tuyết lập tức từ trong tủ quần áo, nhảy ra, dựa vào ngăn tủ, cười vang, đưa ngón tay ra nói với Thanh Nhã: "Đem di động cho tôi!"
Thanh Nhã bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết lập tức nhíu mày nhìn cô......
Thanh Nhã đành phải đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy điện thoại di động, đưa cho Hạ Tuyết nói: "Cô vẫn muốn......"
Hạ Tuyết đã bấm số điện thoại của con gái, vô cùng hưng phấn, nằm trên đống quần áo hoa lệ kia, chờ đợi......
Rốt cuộc!! Điện thoại đã nối máy!!
Hạ Tuyết nghe đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói của con gái mơ mơ màng màng...... "ALLO......"
Hạ Tuyết lập tức hưng phấn ngồi dậy, cúi đầu giả giọng như một bà già, kêu nhỏ: "Này...... Ta là lão yêu quái trong rừng, con là tiểu tinh linh phải không? Ta muốn mang con đi!! Giao con cho sói xám lớn! ăn thịt......"
"A!!" Hi bảo bối ở đầu bên kia, tức giận kêu to: "Mẹ...........OH! MY GOD! Bây giờ đã 3 giờ sáng, mẹ gọi điện thoại đến đây dọa người!! Mẹ thật là quá đáng mà!!"
Hạ Tuyết nhịn không được cất tiếng cười to, nói: "Ai bảo lần trước con làm mẹ sợ a? Con có nhớ mẹ không?"
"Con không nhớ mẹ chút nào!!" Hi bảo bối tức giận kêu to: "Người quay phim cho tốt đi! Quay khó coi, cũng không có quan hệ tới con! Đừng gọi điện thoại làm phiền con! Mẹ độc lập một chút được không?"
"Hey!!" Hạ Tuyết bật khóc nói: "Nếu mẹ độc lập một chút, năm đó trời mưa to......"
"Năm đó trời mưa to, mẹ sinh con ra vô cùng bi thảm! Mẹ đã nói qua mấy chục vạn lần a!!" Hi bảo bối tức giận khóc to: "Đổi chuyện khác! BABY?"
"Xem tính tình con kìa? Tính tình giống ai vậy hả?" Hạ Tuyết trừng mắt hỏi!
"Thật đáng tiếc, tính cách con giống mẹ!!" Hi Văn tức giận nói xong, đột nhiên hỏi: "Con đố mẹ đề tài IQ! Mặt trời, Mặt trăng, ai làm qua thái giám!? trong hai chọn một, chỉ cho chọn một lần!"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, lập tức nói: "Mặt trăng?"
"Mặt trời công công a!! Đương nhiên là thái giám a!! Con hỏi mẹ tiếp, trên thế giới, hòn đảo nhỏ nhất là đảo gì" Hi Văn hỏi lại.
Hạ Tuyết lại nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nói: "Gabon!"
"Nơi trốn tránh! Con lại hỏi mẹ, sói đến đây, đoán hoa quả!!" Hi Văn nhanh chóng hỏi.
Hạ Tuyết nghĩ tới nghĩ lui......
"Mẹ ……. quả khế! Cám ơn cha con, mặc dù tính cách của con giống mẹ, nhưng chỉ số thông minh của con không giống mẹ!! Cám ơn! Ngủ ngon!! Không!! Chỗ của mẹ là buổi sáng!! Nếu có thời gian, đọc nhiều văn Trung Quốc hơn! Ngay cả quả khế cũng không biết!"
Điện thoại “tút” một tiếng cúp máy, Hạ Tuyết tức giận nắm điện thoại, nhìn Thanh Nhã và các người làm, la hét: "Có như vậy cũng chửi mẹ nó sao?"
Thanh Nhã cười nói: "Cô đừng nóng giận, từ trước đến nay Hi Văn tiểu thư đi ngủ, không thích bị người khác quấy rầy!"
"Nhưng nó giống như là người lớn vậy! Giống Tổng Thống phu nhân vậy!" Hạ Tuyết ném điện thoại di động vào trong tủ quần áo!
Thanh Nhã nhìn thái độ Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Tiểu thư từ Pháp trở về, bị chênh lệch múi giờ, tinh thần có chút mệt mỏi rồi!"
Hạ Tuyết đột nhiên cúi đầu, nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, cười nhìn Thanh Nhã nói: "Thả lỏng cuộc sống một chút đi! Nên nhìn mọi người! điều chỉnh trạng thái của mình, Hi bảo bối chúng ta nói như thế nào? Utraman sở dĩ thiên hạ vô địch, là vì nó biết biến hóa!"
Thanh Nhã nở nụ cười.
Hạ Tuyết lập tức vui vẻ cười nói với Thanh Nhã: "Hôm nay thay đổi tâm trạng xem!"
Cô vừa dứt lời, chui vào trong tủ quần áo, ở bên