Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, một tay nhấn nút cửa thang máy, sau đó tới gần Hạ Tuyết, nắm cằm của cô, cảnh cáo nói: "Tôi nhắc nhở cô một lần nữa! Không được mang con gái tôi chạy trốn! Sau này làm chuyện gì, đều phải được sự cho phép của tôi!"
Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, cười lạnh, nheo mày nói: "Phải không? Bao gồm cả chuyện tôi muốn cùng Daniel kết hôn, để cho Hi Văn chính thức gọi hắn là cha! Anh làm gì tôi?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, nghe những lời này, nhìn thái độ kiêu ngạo của Hạ Tuyết, hắn tức giận cúi đầu xuống, dùng môi mỏng gợi cảm của mình, che lấp đôi môi mềm mại lạnh lẽo của Hạ Tuyết!!
"Ưm......" Hạ Tuyết tức giận, toàn thân phát run, kéo áo của hắn, vẫn muốn rời khỏi nụ hôn của hắn, bất đắc dĩ bị hai tay của hắn gắt gao kiềm chặt thân thể của mình, lồng ngực rắn chắc của hắn giống như sức nặng ngàn cân đè lên thân thể mình, ép Hạ Tuyết không thở nổi, cô vẫn kéo áo của hắn, tức giận muốn rời khỏi nụ hôn của hắn, bất đắc dĩ bị hắn hôn mút đôi môi, cô thậm chí cảm giác đầu lưỡi của hắn đang muốn xông vào trong khoang miệng của mình, cô liều mạng bảo vệ miệng, không cho hắn như ý!!
Hàn Văn Hạo cảm giác Hạ Tuyết cự tuyệt, tròng mắt hắn đột nhiên chớp lóe, tay duỗi ra bóp nghiến trên eo cô!!
"A!" Hạ Tuyết nhịn không được kêu ra tiếng, môi mở ra, đầu lưỡi Hàn Văn Hạo cuồng nhiệt thô bạo tiến vào, điên cuồng quấn lấy lưỡi của cô, cô tức giận vùng vẫy, lại phát hiện người đàn ông này thật lưu manh và bá đạo, vô luận cô cự tuyệt như thế nào, cũng không thể ngăn trở tiến công của hắn!!
Hàn Văn Hạo vừa mút đầu lưỡi thơm tho của Hạ Tuyết, vừa ôm thân thể mềm mại của cô, hai tay cách lớp quần áo của cô hoạt động, vuốt ve trêu chọc sau lưng cô, thậm chí đưa tay đến cái mông của cô bóp mạnh một cái!!
Hạ Tuyết tức giận, dậm chân muốn đẩy hắn ra, bất đắc dĩ bị hắn cuồng nhiệt hôn, không để cho cô lấy hơi, Hạ Tuyết cảm thấy đầu lưỡi của mình muốn tê dại, nhưng hắn vẫn cuồng nhiệt hôn, lồng ngực hắn nóng lên, vây chặt cô, cô lại bị hắn làm cho toàn thân đổ mồ hôi! Cô thật là không thể nhịn được nữa, lại đột nhiên mất hơi sức, tức giận cũng không thể được......
Hàn Văn Hạo cảm giác Hạ Tuyết không còn chút hơi sức, hai tay của hắn đột nhiên ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, để cô dán sát vào lồng ngực rắn chắc của mình, hắn hung hăng hận không thể đem cô ăn hết, khẽ cắn cằm của cô......
"A!" Hạ Tuyết có thể nói chuyện, tức giận hét lên: "Anh, cái người khốn kiếp này!! Ỷ mình là đàn ông, dám khi dễ người ta? Thật quá đáng mà! Anh buông ra!"
Hàn Văn Hạo duỗi hai tay bưng mặt cô, đè cái gáy của cô sát phía sau tường, nhìn chằm chằm đôi môi mềm của cô đã bị mình hôn đến vừa đỏ, vừa sưng, hắn có chút đắc ý, lại tiếp tục mút môi của cô, bá đạo ở trên môi cô nói: "Tôi nói rồi, cô đừng phản kháng tôi!! Cô đã quên sao? Hả?"
Hạ Tuyết tức giận nhìn Hàn Văn Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thật muốn đem anh cắn chết!!"
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm Hạ Tuyết nói: "Cô vẫn hi vọng tôi chết!"
"Không phải anh cũng hi vọng tôi chết sao?" Hạ Tuyết ngửa mặt nói!!
Hàn Văn Hạo nhìn gương mặt hồng hồng của cô, lại cúi đầu, khẽ mút cánh môi của cô nói: "Đúng vậy! Tôi hi vọng cô chết đi!"
Hắn vừa nói xong, lại bá đạo dùng đầu lưỡi hấp dẫn, hôn Hạ Tuyết, hai tay vuốt ve chỗ trũng trên eo cô!!
"Ưm......" Hai tay Hạ Tuyết chống vào ngực của hắn, xoay hai chân của mình, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi......
Hàn Văn Hạo mãnh liệt hôn cô một lúc lâu, rốt cuộc lồng ngực phập phồng, thở hổn hển, buông cô ra, hỏi: "Rất nóng à?"
Hạ Tuyết bị nóng đến toàn thân đổ mồ