Hàn Văn Vũ bỗng nhiên kích động đứng lên nhìn Hạ Tuyết nói: "Tại sao sáu năm trước, không tin tưởng tôi? Không chịu tin tôi? Tại sao muốn rời khỏi? Tại sao?"
Hạ Tuyết bỗng nhiên không biết trả lời thế nào, đành phải sâu xa nhìn hắn......
Daniel khẽ thở dài, biết điều rời khỏi phòng khách, để cho bọn họ ôn lại chuyện cũ!
Hạ Tuyết thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ nhíu mày nói: "Chuyện cũng đã đi qua, nhắc lại làm gì? Không phải bây giờ tôi rất tốt sao? Cuộc sống không có gì ghê gớm, so với nổi đau của tôi, còn rất nhiều người thê thảm hơn! Oán giận chuyện này chuyện nọ, có ích gì?"
Hàn Văn Vũ tức giận đi tới trước mặt Hạ Tuyết nói: "Nhưng...... cô có nghĩ tới cảm thụ của chúng tôi, những người đặt cô ở trong lòng không? Cô có biết lúc cô một mình biến mất, trái tim của tôi đau đớn thế nào không? Sáu năm, đã sáu năm, mỗi ngày thức dậy quen nhớ đến cô mới đi làm. Ở trên đường nhìn thấy có một bóng lưng ai tương tự, cũng đuổi theo người ta mấy con phố, cũng không nghĩ muốn dây dưa không ngớt, nhưng muốn biết cô có mạnh khỏe không?"
Hạ Tuyết nghe những lời này, cúi đầu thở dài, lại ngẩng đầu nhìn hắn khẽ cười, nước mắt rơi xuống.
Hàn Văn Vũ yên lặng nhìn cô khóc, hắn cũng kích động hốc mắt đỏ bừng, hai mắt ứa lệ......
Hạ Tuyết vội vàng lau nước mắt trên mặt mình, cầm tay Hàn Văn Vũ, nhìn hắn nói rõ ràng: "Hãy tin tôi, lúc tôi rời khỏi, chỉ muốn từng người tôi yêu sống thật tốt...... Tôi thật sự không cố ý muốn giấu diếm anh, nhưng lúc đó rất bất đắc dĩ!"
"Rốt cuộc là chuyện bất đắc dĩ?" Hàn Văn Vũ lập tức kích động nắm chặt vai Hạ Tuyết, cúi xuống tức giận hỏi: "Là chuyện bất đắc dĩ gì khiến ột cô gái mới 20 tuổi, vừa mới sinh nhật không bao lâu, đã mang em trai 3 tuổi rời khỏi? Rốt cuộc cha đứa bé là ai? Tên đần độn đó là ai? Nếu để cho tôi biết chân tướng, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!!"
"Văn Vũ?" Hạ Tuyết nghẹn ngào nắm chặt cánh tay hắn, tức giận nói: "Đừng nói như vậy!! Cho tới bây giờ tôi cũng không oán hận cha đứa bé!! Cho tới bây giờ cũng không có, anh cũng không thể không tôn trọng hắn!! Tôi không cho phép anh như vậy!!"
"Đến bây giờ cô còn bao che cho hắn?" Hàn Văn Vũ tức giận gầm rú!!
Hạ Tuyết thâm sâu nhìn Hàn Văn Vũ tức giận, rống lên như bò, miệng đầy nước mắt, trong lòng cô đau xót nói: "Hắn cũng không dễ dàng gì!! Anh biết không? Hắn chỉ ngoan độc với tôi mà thôi! Nhưng hắn rất thương người nhà của hắn! Hắn cũng không dễ dàng gì, tôi biết như vậy!! Mặc kệ hắn là một người như thế nào, nhưng hắn yêu con gái mình, như vậy là đủ rồi!! Tôi thật sự không hận hắn, tôi cũng không muốn hận bất luận người nào, bởi vì nếu phải oán hận, trái tim rất đau, rất mệt mỏi!"
Hàn Văn Vũ nhìn chằm chằm bộ dáng ủy khuất nhường nhịn của Hạ Tuyết, trong lòng hắn vô cùng đau xót hỏi: "Nói cho tôi biết, lúc quay “Vương triều hiện đại” cô đã mang thai rồi hả?"
Hạ Tuyết đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Trong lòng Hàn Văn Vũ căng thẳng, kích động hỏi: "Nói cách khác, lúc cô uống sữa bột dành cho phụ nữ có thai, thật ra cô đã mang thai rồi hả?"
Hạ Tuyết đành phải gật đầu, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt lăn xuống.
"Trời ạ!! Trời ạ!!" Hàn Văn Vũ kích động kêu to lên: "Tại sao cô phải đối xử với tôi như vậy!!? Tại sao ngây ngốc một mình chịu đựng tất cả như vậy? Quay phim, té ngựa, ngã xuống núi Tuyết, cô đều một mình, mang thai đứa bé đáng thương, một mình trải qua!! Đứa ngốc đáng chết này!! Tôi hận cô! Hận cô coi thường sự tồn tại của tôi!! Nếu lúc đó, tôi biết cô mang thai, tôi nhất định yêu thương cô nhiều hơn, nhất định cùng cô vượt qua những ngày tháng mang thai thật dài, cô làm tôi bỏ qua tất cả, cô để cho tôi tận mắt nhìn thấy mọi thứ, rồi cô cứ như vậy tàn nhẫn rời khỏi!!"
Hạ Tuyết biết mình