Hạ Tuyết không biết nói sao, chỉ cúi đầu không lên tiếng......
Rốt cuộc Daniel xử lý xong văn kiện, buông bút máy, chậm rãi quay đầu qua, nhìn Hạ Tuyết ngồi trên đùi mình, ngại ngùng giống như thiếu nữ, hắn cười nhỏ một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, sau đó vươn tay, ôm eo cô, xoay người cô lại nhìn mình, sau đó chậm rãi hỏi: "Hạ Tuyết...... đã gặp mặt cha của con bé rồi sao?"
Trong lòng Hạ Tuyết không khỏi căng thẳng, sau đó thật gần nhìn hắn, nhưng cũng thừa nhận nói: "Đúng vậy! Đã gặp mặt rồi......"
Daniel chớp mắt, nhưng vẫn bình tĩnh, im lặng nhìn cô.
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, ánh mắt hơi rối loạn, nói với Daniel: "Em chưa nói với anh, không phải có ý muốn giấu anh, em biết anh có tư cách biết chuyện liên quan đến cha Hi Văn so với bất kỳ người nào trên thế giới này, nhưng em......"
Cô lập tức dừng lại, nhìn ánh mắt Daniel dịu dàng và thiện lương, lời của cô vừa đến trong cổ, lại đành phải cứng rắn nuốt trở về nói: "Hãy tin em...... Em có lý do để không nói chuyện này, nhưng tuyệt đối không phải như lý do trong tưởng tượng của anh......"
Daniel hơi nhắm mắt suy nghĩ, gật đầu, mỉm cười nói: "Anh tin em......"
Hạ Tuyết có chút lo lắng hỏi: "Thật vậy chăng?"
Daniel ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Anh không hỏi chuyện của cha con bé, vì anh và em còn có Hi Văn, bây giờ cùng ở chung một chỗ là đủ rồi. Nếu như cha của con bé, hắn là bí mật của em, anh sẽ không can dự vào, bởi vì hắn không ảnh hưởng đến cuộc sống chúng ta, vậy thì đủ rồi. Giữa người với người, phải có một chút không gian dành riêng cho đối phương thở....."
Hạ Tuyết nghe xong, hốc mắt đỏ lên nhìn Daniel nói: "Anh đừng như vậy, anh làm hư em rồi...... Anh sẽ làm hư em đấy! Người khác không cần nói, nếu đối một người nào quá tốt, cô ấy sẽ xem thường người kia không?"
Daniel không nhịn được cười nói: "Đó là cách nói của người ích kỷ, làm sao có thể xem coi thường? Ngược lại anh hi vọng em đừng quá băn khoăn cảm thụ của anh, anh cho em tất cả, không phải muốn em báo đáp!"
Dường như Hạ Tuyết có chút nản lòng nói: "Anh nói nghe thật dễ làm sao, em cũng không biết nên nói thế nào, anh xem văn kiện đi, em đi ngủ trước, buồn ngủ quá......" Cô vừa nói xong, đứng dậy, sau đó đi tới cửa, nắm khóa cửa, vặn mở cửa muốn đi ra ngoài, lại phát hiện bên hông nóng lên, một đôi tay nhẹ nhàng ôm ngang eo mình, Hạ Tuyết ngẩng mặt, cảm giác cả người mình áp vào một lồng ngực ấm áp, ánh mắt của cô rối loạn......
Daniel ôm Hạ Tuyết, sau đó vươn tay nắm khóa cửa, nhẹ nhàng đóng lại, thậm chí nhấn chốt khóa, “cốc” một tiếng, cánh cửa đóng lại kín bít.
Hạ Tuyết giật mình, căng thẳng không thốt nên lời, hơi thở hổn hển, vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt có chút rối loạn lo lắng......
Daniel từ phía sau ôm Hạ Tuyết, chôn mặt ở cổ của cô, khẽ hít mùi thơm nhàn nhạt trong cơ thể cô tỏa ra, môi mỏng khẽ chạm da thịt nơi cổ Hạ Tuyết......
Cả người Hạ Tuyết dường như có cảm giác tê dại hoàn toàn, ánh mắt của cô bắt đầu có chút mê ly và mờ mịt, cô không dám cử động, mặc cho lồng ngực phập phồng.
Hai tay Daniel mạnh mẽ ôm chặt, để cho cô dán sát vào người mình, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn vành tai của cô