"Hi Văn!!" Daniel lập tức nghiêm mặt nhìn cô bé Hi Văn, dạy dỗ nói: "Không thể không có lễ phép như vậy! Con có biết quý trọng tâm ý của chú sao?"
Hạ Tuyết cũng nhịn không được giơ chân, đá lên mông con gái, nói: "Con nổi điên a! Càng lớn càng hư à! Người ta tặng quà cho con! Con không biết nói lời cảm ơn sao?"
Cô bé Hi Văn lại thờ ơ ôm vai nhìn Hàn Văn Hạo, cất giọng trong vắt nói: "Lần sau, khi chú muốn tặng quà cho cháu, xin báo trước cho cháu biết một tiếng! Bởi vì không phải quà tặng của ai, cháu cũng nhận!!"
Hàn Văn Hạo nhìn con gái chằm chằm!
"Hi Văn!!" Daniel lập tức bước tới trước mặt cô bé Hi Văn, nắm chặt hai tay của cô bé, nghiêm mặt nói: "Bảo bối! Papa không biết hôm nay tâm tình của con tại sao không tốt, nhưng con nhất định phải xin lỗi với chú! vì hôm nay con làm sai rồi!!"
"Con không muốn!!" Hi Văn ôm vai quay đầu đi!
Hạ Tuyết liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo đang nhìn con gái chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh, trong lòng của cô không khỏi căng thẳng, sau đó cũng ngồi xổm xuống trước mặt con gái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Này! Con đừng nổi điên a! Con không biết, mỗi ngày mẹ hi vọng có thể nhận được quà tặng bao nhiêu a? Bây giờ có phải con cảm thấy mình là công chúa, có thể kiêu ngạo mắng chửi người khác phải không? Hắn là chú con, chú tặng giường công chúa nhỏ cho con! Con không thể không có lễ phép như vậy! Con lập tức nói xin lỗi ẹ!! Nói ngay!!"
Hi Văn nhìn mẹ khóc: "Tại sao muốn con xin lỗi!? Con không có làm sai chuyện gì! Con không thích chiếc giường đó, con cũng không thích ông chú này! Con chán ghét chiếc giường đó! Con chán ghét ông chú này!! tất cả mọi thứ ông chú tặng, con đều chán ghét!! Ghê tởm!!"
Hàn Văn Hạo nắm chặt tay, ánh mắt rối loạn, chớp lóe, nhìn con gái, lồng ngực phập phồng.
Tả An Na đứng một bên, run sợ, không hiểu tại sao Tổng Tài đối xử tốt với cô bé như vậy!
"Hi Văn!!" Daniel lập tức nghiêm túc nói: "Thường ngày PAPA dạy con thế nào? Đối với tâm ý người khác, mặc kệ thích hay không thích, không phải là vẫn cám ơn sao? Tại sao hôm nay biểu hiện thất thường như vậy?"
"Bởi vì hắn không thân sĩ chút nào!" Cô bé Hi Văn lập tức ngẩng đầu lên nói: "Hắn không được sự cho phép của con, đã đổi giường của con rồi! Đây là không tôn trọng con! Con không thích ông chú này, hôm qua hắn còn cướp đoạt dạ minh châu với mẹ, con không thích hắn, con không chào đón hắn tới nơi này!!"
Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, nắm vai con gái, ném lên trên giường thủy tinh, sau đó tức giận cầm lấy cái giá treo áo vừa rồi người giúp việc để quên, đánh mạnh lên mông con gái, vừa đánh vừa tức giận nói: "Dạy con cũng như không vậy, không biết cảm ơn người ta!!"
"Oa..........." Hi Văn che mông, đau nhức lăn trên giường, khóc rống lên......
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, muốn đi qua, nhưng nhìn thấy Daniel đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, đau lòng bắt lấy giá áo, nói: "Đừng đánh!! Hôm nay có thể tâm tình con bé không tốt!"
"Con không có tâm tình không tốt!! Con không thích ông chú này! Con chán ghét ông chú này!! Con không muốn gặp hắn!!" Hi Văn khóc đến cả người run rẫy, nước mắt nước mũi chảy ròng, vẫn lại nắm chặt khăn trải giường, cắn răng kêu to: "Con không thích!! Không thích!! Chán ghét! Ghê tởm!!"
Hạ Tuyết tức điên lên, lập tức đẩy Daniel ra, không nói tiếng nào, cầm lấy giá áo, tiếp tục đánh mạnh xuống mông cô bé Hi Văn, hung hăng nói: "Cho con ăn, cho con ở, cho con mặc, con lại chế giễu! Con lại lên mặt? Cảm thấy bản thân mình có gì đặc biệt hơn người sao? Còn dám có tư cách chán ghét người khác?"
Cô nói xong, giơ giá áo lên, chuẩn bị đánh mạnh xuống, nhưng bị một bàn tay nắm chặt, cô tức giận quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo đang nhìn cô, hai mắt có chút nhu hòa, nhưng khi nói chuyện lại vẫn không khách khí: "Tại sao không có tư cách chán ghét người khác? Mỗi người đều có tư cách chán ghét người khác và yêu thích người khác! Cô đánh con