Hàn Văn Hạo ngồi trong quán cà phê, thấy Hạ Tuyết mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần jean trắng, đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai, kéo vành nón thật thấp, tay kéo túi vải lớn đi tới, gương mặt vội vàng ngồi xuống, cũng không nhìn Hàn Văn Hạo, trực tiếp mở thực đơn, nhìn tên cà phê phía trên, cô kêu: "Bia!"
Hàn Văn Hạo nhướng mày, nhìn cô.
"Ồ?" Nhân viên phục vụ có chút sửng sốt, nhìn vị tiểu thư này!
"Cho cô ấy ly cà phê đen!" Hàn Văn Hạo lạnh nhạt nói.
"Vâng!" Nhân viên phục vụ đi chuẩn bị.
Hạ Tuyết có chút không vui nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tại sao anh gọi cà phê đen như vậy? Anh muốn đắng chết tôi sao?"
Hàn Văn Hạo an tĩnh nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi không biết cô có bị co rút thần kinh không! Nhưng cô rất khác thường! Xảy ra chuyện gì?"
"Mắc mớ gì tới anh?" Hạ Tuyết không khách khí hỏi.
"Lúc nảy như con thiêu thân lao đầu vào lửa muốn đi gặp tôi, nhất định là xảy ra chuyện gì sao?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết hỏi.
Hạ Tuyết khẽ nhíu mày, nhìn hắn nói: "Không có liên quan đến anh!!"
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo có chút không vui, nhưng vì có chuyện muốn thương lượng với cô, đành phải nén cơn tức giận, nâng ly cà phê lên uống.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Hạ Tuyết kỳ quái nhìn Hàn Văn Hạo hỏi.
Hàn Văn Hạo vừa muốn nói chuyện, lại thấy nhân viên phục vụ đưa cà phê tới, im lặng một chút, chờ nhân viên phục vụ đặt cà phê để xuống, sau khi rời đi, hắn nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi có việc muốn nhờ cô giúp!"
Hạ Tuyết kỳ quái nhìn Hàn Văn Hạo, có chút nhạo báng nói: "Tốt! Hàn Văn Hạo anh có chuyện muốn nhờ tôi giúp, đương nhiên cầu còn không được! Tôi muốn đưa thời khắc đáng quý này, lưu vào trong sử sách, để người đời, ca công tụng đức của anh gấp đôi!!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô!
Hạ Tuyết chợt nhíu mày, nâng ly cà phê lên, vừa uống vừa hỏi: "Nói đi! Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với anh!" Đó là lời của hắn nói vào sáu năm trước.
Hàn Văn Hạo do dự một lúc, nhưng vẫn mở miệng nói: "Tôi muốn tặng cho con gái một chút quà nhỏ, nhưng tôi không biết con bé thích gì......"
Hạ Tuyết nheo mắt, rất an tĩnh nhìn hắn......
Hàn Văn Hạo cũng thản nhiên nhìn cô nói: "Tôi muốn...... bù đắp cho con bé......"
"Bù đắp?" Hạ Tuyết cười lạnh nhìn hắn, có chút thở dài, đúng là việc đời khó đoán nói: "Thế giới này thật quá châm chọc, nhớ lúc ấy thân thể tôi mất nhiều máu, lúc mở mắt ra, phát giác mình còn sống, nước mắt càng không ngừng chảy, càng không ngừng nhớ cha của đứa bé này, Hi Văn làm cho cuộc đời của tôi và anh bất đắc dĩ ràng buộc với nhau, mặc dù tôi hận bao nhiêu, oán giận anh bao nhiêu, nhưng anh vẫn là cha của nó, đêm đó, tôi gọi điện thoại cho anh, muốn biết anh vô tình đối với tôi thế nào? Tôi thật sự không ngờ, Hạ Tuyết tôi còn có một ngày như thế, nghe được cha của con bé nói muốn cho con bé tất cả......"
Cô có chút bất đắc dĩ, cười khổ.
"Tôi không biết cô sinh con......" Hàn Văn Hạo cắn răng nói.
Một lần nữa Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn ánh mắt nóng rực của Hàn Văn Hạo, sắc mặt của cô lạnh lẽo, hỏi: "Nếu như anh biết, anh sẽ làm gì?"
Hàn Văn Hạo cũng nhìn ánh mắt của Hạ Tuyết nói: "Nếu như muốn biết sáu năm trước tôi làm gì? tại sao sau khi cô gọi điện thoại xong thì tắt máy?"
Hạ Tuyết nhìn hắn sửng sốt......
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn cô nói: "Lần sau đừng hấp tấp như vậy, chờ một chút đi......"
Trong lòng của Hạ Tuyết đau xót, chớp mắt, quay đầu đi!!
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu, nhìn Hạ Tuyết chưa hết giận, hắn cũng thờ ơ nói: "Tôi mặc kệ cô nghĩ thế nào! Tại sao cô bị thương là chuyện của cô! Ai bảo cô yêu em trai của tôi? Đây là cô tự tìm! Đừng trách được người khác!"
"Anh!!" Hạ Tuyết quay đầu lại,