Mưa vẫn thê lương mờ mịt......
Xe chạy nhanh đến trước biệt thự Hàn Văn Vũ, từ từ dừng lại!
Hàn Văn Hạo nhanh chóng đỡ em trai xuống xe, Hạ Tuyết cũng vội vàng từ một bên cửa xe đi ra, muốn tiến lên giúp một tay dìu Văn Vũ, Hàn Văn Hạo lập tức đẩy Hạ Tuyết ra, mặt lạnh nói: "Tránh ra!"
Hạ Tuyết lùi ra sau hai bước, sửng sốt đứng trong mưa nhìn Hàn Văn Hạo đỡ em trai đi vào rào chắn nhỏ, cô suy nghĩ một chút, vội vàng nhanh bước đi theo vào, nhưng đi chưa được mấy bước, nhìn thấy trong vườn hoa nhỏ trồng đầy cây cải đỏ và cà chua, hốc mắt cô đỏ lên, nhớ lại sáu năm trước, mình từng ở chỗ này, cùng Văn Vũ trải qua ngày tháng thật vui vẻ, những năm tháng đó, giống như những tia nắng ban mai ấm áp chiếu rọi khắp nơi.....
Hạ Tuyết xúc động ngừng khóc đi đến trước vườn củ cải nhỏ, phát hiện có một cái xẻng nhỏ dựa vào đầu tường, là cái xẻng nhỏ mà sáu năm trước cô thường dùng, bởi vì cái xẻng nhỏ thiếu một góc, Văn Vũ nói muốn mua cái khác, cô lại kiên trì dùng, còn nói: "Tôi và cái xẻng này giống nhau! Thiếu một góc! Xem ra đều giống như phế vật! Nếu như anh vứt bỏ, nó cũng chỉ là phế vật, nếu như anh tiếp tục dùng, nó vẫn có giá trị và ý nghĩa!"
Hai tay Hạ Tuyết che kín miệng, nước mắt đau khổ lăn xuống, có lẽ giờ khắc này, cô có thể hiểu tại sao Hàn Văn Hạo kích động và thống hận mình như vậy...... Cô không dám nghĩ nữa, vội vàng đứng dậy, bước nhanh lên lầu, cô kéo váy lên trên, vừa nhìn bài biện trong phòng khách, vẫn như sáu năm, trong lòng của cô đau xót, vội vàng bước nhanh chân đi lên lầu, vừa mới vọt vào phòng, đã thấy Hàn Văn Hạo đỡ Văn Vũ lúc nảy nôn mửa xong, đi đến giường......
Hạ Tuyết vội vàng muốn bước đến đỡ Văn Vũ, nhưng bị Hàn Văn Hạo đẩy ra, tức giận nói: "Cút!"
"Anh làm gì đấy?" Hạ Tuyết kích động hét lên với Hàn Văn Hạo!!
Hàn Văn Hạo không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng đỡ em trai nằm lên giường, sau đó nhanh chóng cởi tây trang ra cho hắn, buông lỏng áo sơ mi của hắn, cẩn thận đỡ hai chân em trai đặt lên giường, cởi giày da, đắp kín chăn cho hắn, ngưng mắt nhìn em trai nằm ở trên giường, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, vẫn kích động khổ sở khóc nói: "Anh à!! Anh giúp em đi! Giúp em đem Hạ Tuyết sáu năm trước tìm trở về! Em mặc kệ cô ấy yêu ai, em mặc kệ cô ấy mang thai đứa bé của ai, em đều không ngại, em nguyện ý tiếp nhận cô ấy và đứa bé!! Cái gì em cũng đồng ý! Anh à, anh giúp em đi, anh giúp em đi...... Em xin anh mà......"
Hạ Tuyết bật khóc, nửa quỳ ở bên giường, nắm tay Văn Vũ, rơi lệ nghẹn ngào nói: "Văn Vũ...... anh đừng như vậy...... xin lỗi anh......"
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn hết thảy, ánh mắt vô cùng đau lòng và lạnh lùng......
"Hạ Tuyết...... Sáu năm rồi, nơi này tất cả đều không thay đổi, trong sáu năm, tôi cũng không để cho cô gái thứ 2 bước vào, tôi chỉ muốn đợi cô trở lại...... Những cây cà chua, những cây củ cải, tôi đều chăm sóc thật tốt, hàng năm nở hoa kết trái, hàng năm gieo hạt lại...... Cái xẻng nhỏ tôi còn cất giữ, cô đã dùng qua tất cả, phòng ngủ của cô, tôi hằng ngày đi vào quét dọn, Hạ Tuyết...... Tôi yêu cô...... Tôi yêu cô, tôi muốn cùng cô trải qua cuộc sống gia đình, giống như sáu năm trước vậy, chúng ta cùng nhau chung sống......"
Hạ Tuyết khổ sở bật khóc, mặt tựa vào bên người Hàn Văn Vũ, khổ sở, đau lòng rơi lệ......
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lại càng lúc càng kích động, hắn chậm rãi phát hiện em trai say, vừa khóc, vừa chìm vào giấc ngủ, hắn liền giống như mãnh thú, một tay nhấc cổ tay Hạ Tuyết, kép cả người cô lên, hướng lầu dưới chạy như bay xuống......
"Anh làm gì vậy? Tôi muốn chăm sóc hắn!" Hạ Tuyết khóc