Hạ Tuyết đi vào phòng khách VIP, đầu tiên là phòng khách nhỏtheo phong cách cổ điển, khắp nơi bày biện văn óa cổ, ùi trà nồng ặc, bàn rà bằng ỗ lim, bên rái cửa ổ sát đất rước để ài gốcrúc ngắn, àn lụa ỏng phất hới, rủ uống bụi rúc ngắn, ó chút môngung xinh đẹp, ai bên cạnh ửa sổ át đất, reo đèn ồng vuông ằng giấy àng.
Hạ uyết đứng ở giữa hòng khách, hìn hai chiếc đèn lồng iấy vàng,heo gió nhẹ hẹ lay động, rong đầu ủa cô nhớ đến tình uống củaiểu Trà rong tác hẩm, tay ắm đèn lồng, lúc trên đường về nhà, bị Tướng quân bắt cóc, ngọn đèn kia ánh sáng lung linh, chắc chắnlà rất yếu ớt, cô đi vòng qua chiếc bàn gỗ lim, đi vào phòng ngủcủa mình, đó là chiếc giường gỗ lim, trước đầu giường điêu khắchoa văn chim Phượng Hoàng cổ xưa, cánh Phượng Hoàng cơ hồ bao quanh nguyên cái giường tròn, giữa giường là chiếc nệm màuxanh dương đậm, ở giữa đặt một chén bằng sứ trắng, bên trong làmột nhánh trà tâm nở rộ.
Cô tò mò đi tới giữa giường, nhìn vào nhánh trà màu xanh nhạt ởtrong chén, biểu thị một loại tinh thần điềm tĩnh cao độ.
"Đây là khu nghỉ mát vườn trà, mỗi vị khách vào ở một loại tâm ý nho nhỏ, chén sứ này và nhánh trà tâm đều là tặng cho chúng tađấy! Khi chúng ta rời khỏi, có thể mang theo". Chí Tú mỉm cười đi tới bên cạnh Hạ Tuyết giải thích nói.
Hạ Tuyết vui mừng ngồi xuống giường, nâng chén trà lên, nhìn nhánh trà tâm này, có vài chiếc rễ ngắn, cô không khỏi cảm thán nói: "Bọn họ thật sự rất dụng tâm a".
" Hạ Tuyết phòng này rất đẹp!" Niệm Niệm ngồi ở bên giường,bĩu môi nói với Hạ Tuyết: "Chúng tôi ở đó chỉ có một phòng!!
"Chúng ta cũng xem như tốt rồi! " Chí Tú cười nói: "Có vài nhânviên, mấy người một gian phòng lớn, đều ngủ chung trên mộtchiếc giường lớn đấy!
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Niệm Niệm mỉm cười nói: "Vậy cô có muốn ở cùng với tôi không?".
"Không cần! " Niệm Niệm nở nụ cười.
Hạ Tuyết cười để chén trà xuống, sau đó đi ra ban công, hai tay vịn vào lan can, nhìn sang phía đối diện là Vườn trà mênh môngbát ngát, dường như cảm nhận được mỗi lá trà thật nhỏ, ở đây vui vẻ hít thở không khí trong lành, mặt trời chiếu sáng trên bầu trời, tự do thỏa thích hòa vào hơi thở cuộc sống, dựa vào ngọnnúi bên trái chiếu sáng, cảnh sắc nơi này thật đẹp, cô thở dài một hơi, mỉm cười xoay người lại, nhìn về phía bên phải, sắc mặt của cô sững sờ.
Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, đứng ở trước ban công, hai tay cắm vào túi quần, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi xa xăm, hơi thởlạnh lẽo, người này vô luận đi đâu, cũng sẽ không quá hưởng thụphong cảnh dọc đường, trong lòng hắn cảm giác quá mạnh mẽ,ánh mắt hắn hơi lóe lên, biết có người ở ban công bên kia nhìnmình, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Nhìn cái gì?".
Hạ Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào hắn một lát, quay đầu đi chỗ khác nói: "Tôi không nhìn gì, tôi cũng không thấy gì, chẳng quacảm thấy thật oan ngõ hẹp! Tại sao lại không sớm không muộn đụng phải như vậy!
"Hạ Tuyết, cô đang nói đến duyên phận sao?" Niệm Niệm chạyđến nhìn Hạ Tuyết vui vẻ cười hỏi. Bạn đang xem tại TRÙM Truyện - www.TRÙM Truyện
Hạ Tuyết nhìn Niệm Niệm, có chút kỳ quái hỏi: "Cái gì duyênphận? "
Niệm Niệm hồn nhiên khẽ đưa hai tay ra, cọ cọ vào lan can, quayđầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Hôm qua tôi có xem một quyển sách của Trương Ái Linh, đề cập đến chuyện duyên phận, nói rằng hai người trên một con đường, không sớm không muộn, đúng lúcđụng phải! Trở thành cả đời! "
Tròng mắt Hàn Văn Hạo khẽ chớp, khuôn mặt kiên nghị không nhìn ra một chút ý tứ nào, nét mặt không thay đổi nhìn về phíatrước.
"Chậc! " Hạ Tuyết lơ đễnh vươn tay, nắm khuôn mặt