Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Cẩn Nhu lạnh lùng đi vào thangmáy, sau đó nhấn nút đóng cửa, lạnh lùng cầm điện thoại i độngên nhìn ảnh chụp àn Văn Hạo đi vào phòng ủa Hạ uyết lúc ảy, côa vừa nhìn ừa cười hạt, không ai nghĩ tới, ô vào phòng ủa Tiêu ãn Linh chờ hó Thiên inh. Cô ta ơi ngẩng ặt lên, ấm số điện thoại ủa Lưu hóng viên, ịu dàng ói: "Lưu hóng viên, hật xin ỗi, quấy ầy ông ghỉ ngơi, đợi lát ữa, tôi ửi cho ông ột tấm ình thú ị, xem raông phải ám ơn tôi đấy".
Lưu hóng viên mơ hồ nói: "Cô đừng đùa giỡn với tôi lần nữa a! Lần trước cho tôi leo cây, làm hại tôi vui mừng hụt".
Cẩn Nhu khẽ cười một tiếng, chợt nhíu mày nói: "Sẽ không ………Yên tâm đi …….. lần này tôi nhất định để cho ông vui vẻ, ngày mai chờ đăng báo đi".
"Tốt! " Lưu phóng viên đột nhiên cười một tiếng.
Cẩn Nhu cúp điện thoại, mỉm cười đi ra thang máy, đi về phòngcủa mình, khi cô ta xoay khóa cửa, nghe bên trong có tiếng động, phát hiện không ổn, cô lập tức xoay người, nhưng thân thể bịmột người vượt qua, ôm eo đi vào, cô rên lên một tiếng, thân thểcủa mình đã dán ngang lưng hắn, cô chấp nhận khép chặt hai mắt, bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm, Trác Bách Quân cúi xuống,mặt dán vào cổ của Cẩn Nhu, khẽ cắn vành tai của cô nói: "Tôithích cô trốn tránh tôi …….. cảm giác trốn tránh …….. tôi rất thích.
Ánh mắt Cẩn Nhu lóe lên một cái, cắn răng, nói: "Tại sao tôi phảitrốn tránh anh, trốn anh làm gì?
Trác Bách Quân ôm eo cô, tay từ từ di động lên trên, cho đếntrước ngực, vừa cởi cúc áo khoác của cô, vừa ở bên tai của cô nói: "Cô không yêu thích tôi, tôi biết! Tôi thích loại cảm giác chơitrốn tìm này! Cô thật là hư a!
Cẩn Nhu quay đầu, nắm chặt tay mở cúc áo của hắn, nói: "Đừnglàm rộn! Đang ở trong tổ diễn kịch! Anh không sợ truyền xì căngđan sao?
"Nói nhảm! Cô là người của One-king, tôi thích đến gần cô thếnào thì đến gần cô thế đó! Huống chi, không có chuyện ngôi saosạch sẽ!! Ai mà không biết bây giờ cô là người của tôi? Ai mà không biết tôi sờ qua ngực của cô, liếm qua từng bộ phận trênthân thể cô? Bọn họ coi như không biết, cũng sẽ giúp ý tưởngcho tôi". Trác Bách Quân cởi bỏ áo khoác ngoài của cô ra, đưatay dò vào trong ngực Cẩn Nhu, nắm lấy bộ ngực của cô, hắn ngẩng đầu lên, thở phì phò.
Cẩn Nhu khẽ cắn chặt môi, thở hổn hển, ngẩng đầu lên, hơi cao giọng nói: "Anh đừng dùng sức như vậy! Tôi đau quá!
Trác Bách Quân vừa xoa xoa bộ ngực mềm mại của cô, đưa taydò vào bên trong váy ngắn của cô, thò vào chỗ ướt át, cả ngườihắn dâng lên từng trận hưng phấn, hắn vừa cúi xuống sờ mó, vừaliếm vành tai Cẩn Nhu, hỏi: "Đã chụp ảnh rồi hả?"
"Ừm! ". Hơi thở Cẩn Nhu có chút không thuận.
"Lúc nào phát tin?" Trác Bách Quân khẽ liếm bả vai bóng loáng của cô, sau đó nắm bộ ngực của cô, lui về phía sau một bước, lại lui về sau một bước nữa.
Cẩn Nhu một đường lui về phía sau, cầm điện thoại di động lên, mở album ảnh, nhìn tấm ảnh Hàn Văn Hạo từng bước, từng bướcđi vào phòng của Hạ Tuyết, cô đột nhiên hả hê cười, nói: " Trác Bách Quân".
"Hả? " Trác Bách Quân lui về sau nữa một bước, nắm bộ ngựccủa cô, hắn cơ hồ trầm mê nói: "Tôi thật sự rất thích cô".
Cẩn Nhu thừa dịp quay đầu sang nói: "Giúp tôi!"