Hoàng hôn chìm xuống ……. Sương mù dần dần bao phủ……….
Hàn Văn Kiệt sợ Hạ uyết không hìn thấy õ, liền ắt tay của ô, từngước từng ước đi uống núi. ạ Tuyết ừa đi về hía trước, ừa nhìn óng lưng ủa hắn, hật dịu àng, thật an toàn, hỉ cần iếc nhìn ắn một ái, cũng ảm thấy rong phút iây này hính là ĩnh hằng. ghĩ tới đây, lòng ủa cô co út, liền uốn rút ay về, lại ị Hàn Văn iệt nắm hật chặt, ói: "Đừng uông tay, ương rất hiều, cô không thấy rõ con đường phía trước đâu".
Hạ Tuyết nghe, không dám ra tiếng, nhưng có chút kỳ quái hỏi:"Đúng rồi, lúc nảy tôi rất khó hiểu, tôi không cẩn thận làm tay bị gai đâm, làm sao anh biết gần đó có cỏ giải độc?"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nắm tay Hạ Tuyết, mười ngón tay củahắn và cô đan nhau, nói: " Trung y dạy, Âm-Dương điều hòa và thăng bằng, vạn vật cũng cùng tương sinh, có thuốc độc, nhất định sẽ có thuốc giải độc, cho nên ở gần khu vực cỏ có độc, cũng có thể sẽ mọc lên cỏ giải độc …..."
Hạ Tuyết cảm thấy mới mẻ, mỉm cười, nói: "Thật không?
"Ừm" Hàn Văn Kiệt nhìn đường núi hơi khó đi, đi trước một bước, sau đó vươn tay, cẩn thận đở người Hạ Tuyết, ôm nhẹ người cô, đỡ cô đi về phía trước …….
"Bác sĩ Hàn hôm nay thật kỳ lạ …….. " Hạ Tuyết mỉm cười nói.
"Kỳ lạ cái gì?" Hàn Văn Kiệt cười hỏi.
"So với sáu năm trước, hôm nay anh nói nhiều hơn ……." Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt nói.
Hàn Văn Kiệt cười nhẹ, dắt cô vẫn đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Lúc tôi không nói chuyện, rất đáng sợ sao?"
"Không có, tôi chỉ cảm giác, anh là một người rất thông minh,không có chuyện gì, anh không giải quyết được ……." Hạ Tuyếtmỉm cười nói.
Hàn Văn Kiệt cũng cười, nói: "Tôi cũng có chuyện không giải quyết được …… qua một thời gian nữa, cô sẽ phát hiện, thời gian thật đáng sợ, nó làm cho người ta muốn bù đắp nhưng bù đắpkhông được ………. "
Hạ Tuyết kỳ quái nhìn hắn.
Hàn Văn Kiệt cũng không lên tiếng, vẫn dắt Hạ Tuyết đi về phíatrước, đang đi xuống núi, đi qua cầu treo, nhìn thấy Tần Thư Lôiđã thay thường phục, ở bên cạnh Hàn Văn Hạo, đi tới Vườn trà, Hạ Tuyết thấy Hàn Văn Hạo, trong lòng chợt lạnh lẽo ………
Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết, không lên tiếng.
Theo bản năng, Hạ Tuyết muốn rút tay lại, Hàn Văn Kiệt lại nắm chặt tay của cô, sau khi chào hỏi Tần Thư Lôi, kéo cô lướt qua bên người Hàn Văn Hạo, ánh mắt Hàn Văn Hạo liếc qua Hạ Tuyết, nhưng không ngăn cản, mặc cho bọn họ đi qua bên cạnh mình, cũng dừng bước, sắc mặt bình tĩnh …… Tần Thư Lôi có chút khó hiểu, mỉm cười nói: "Thật sự rất ngạc nhiên a, tại sao Hạ Tuyết cùng với ba anh em các người, tình cảm tốt như vậy? "
Hàn Văn Hạo nghe được ý tứ của Tần Thư Lôi, liền quay đầu,mỉm cười vươn tay, véo nhẹ cằm của cô nói: "Thế nào? Ghen sao? Phụ nữ của anh không thể ăn giấm!".
Tần Thư Lôi vội vàng mỉm cười nói: "Không có, làm sao có thể?cảm giác của em, nếu như em không phải là vợ chưa cưới của anh thì anh cũng sẽ không đem bất kỳ cô gái nào để ở trong mắt, nghĩ tới cũng cảm thấy có chút ủy khuất ……"
Hàn Văn Hạo chỉ đành phải cười, sau đó ôm Tần Thư Lôi đi vềphía trước nói: "Hạ Tuyết là bạn thân nhất của Văn Kiệt và văn Vũ, anh không hy vọng em hiểu lầm gì với cô ấy, chỉ cần HạTuyết vui vẻ, hai em trai anh cũng sẽ vui vẻ ……."
"Đã biết". Tần Thư Lôi tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo bước đi.
Hàn Văn Kiệt đưa Hạ Tuyết tới chiếc Ferrari đậu trước cửa kháchsạn, đưa cho cô chìa khóa, nói: "Lái xe của tôi đi đi! Yên tâm, không có chuyện gì, phải thẳng thắn nói với Daniel, biết không? "
Hạ Tuyết nghe xong, suy nghĩ rồi gật đầu cầm lấy chìa khóa Hàn Văn Kiệt đưa, ngồi