Bệnh viện
Cẩn Nhu nắm chặt điện thoại di động, hai mắt đỏ ngầu kinhkhủng, hơi thở không ngừng phập hồng, sau đó không ắm chắc,ỏi: "Ý ủa anh nói, ối hôm ua kế hoạch ủa chúng a đã thành ông, xe Hạ uyết xảy a tai nạn ơi xuống ầu là thật ao? Cô ta ơi xuống?
Trác ách Quân ạnh lùng ười nói: "Đúng ậy! Cô a rơi xuống, ó thể cả đời cũng ẽ không iện xuất rước mặt ủa cô nữa …….. "Trà oa Nữ" ó thể là ủa cô rồi, aniel …… ũng có thể à của cô ồi ……."
Cẩn hu từ từ để điện hoại di động xuống, au đó chậm rãi đứngdậy, sắc mặt lành lạnh đi đến giường bệnh, chậm rãi ngồi xuống, nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài cửa sổ, không có mây, khắp nơi rất nhiều bụi mịt mờ, ánh mắt của cô bình tĩnh tìm kiếm trên bầutrời không sắc màu, có lẽ muốn từ trên bầu trời, tìm một con chim nhỏ, một áng mây, có lẽ một chiếc máy bay, không có, không có ……
Ánh mắt của cô có chút rời rạc, cuối cùng, khuôn mặt tái nhợt và bình tĩnh, bắt đầu dịu lại, đuôi mắt nhìn bầu trời trắng xóa, bắt đầu lóe lên nụ cười, cô đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, thân thể bắt đầu co quắp run rẩy, càng không ngừng run rẩy, cuốicùng, cô đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn vùng trời kia, dường như thấy chút ánh sáng đến từ Thiên đường, rồi nở nụ cười, vừa cười,bên khóe mắt vừa rơi ra giọt nước mắt ………
Trong đầu hiện lên hình ảnh của Hạ Tuyết lúc 19 tuổi, cùng nắmtay mình đi ở lối đi bộ, còn nhớ rõ mùa hoa anh đào, Hạ Tuyếtmặc đồng phục học sinh, trong tay cầm một bó hoa vải, đứng dưới tàng cây anh đào, mỉm cười nói với mình: Cẩn Nhu thânyêu, cậu giống như đóa hoa vải, vĩnh viễn dịu dàng …… Cẩn Nhu là cô gái xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất, đáng yêu nhất thế giới ……
Cẩn Nhu nhớ tới những chuyện cũ, cô cười càng vui vẻ, nước mắt từng giọt dọc theo khóe mắt lăn xuống cằm, cô càng cười lớnhơn, đã từng vào mùa hoa anh đào, hai người cầm cái hộp màu hồng, chôn xuống lời cầu nguyện của mỗi người, hẹn mười năm sau, vẫn là bạn bè tốt như lời đã nói, sẽ đến gốc cây hoa anh đào này, đào lên mơ ước, lúc đó Hạ Tuyết ngồi xổm trên mặt đất, mỉm cười nói với mình nói: "Mặc kệ tương lai chúng ta có xảy ra chuyện gì, mười năm sau, cậu không tới nhưng mình nhất định sẽtới!! Mình khẳng định!! Làm một người yêu mình, thương mình, Cẩn Nhu bảo vệ mình, ngay cả khi cậu vứt bỏ mình, phản bội mình…….....mình vẫn muốn tới!!
Cẩn Nhu ngồi trên giường bệnh, vẫn ngẩng mặt cười, nước mắt từng giọt, từng giọt nhỏ xuống ……..
*****
Trầm Ngọc Lộ mặc váy dài màu đen, cổ chữ V tao nhã, manggiày cao gót đỏ thẫm, đi vào một biệt thự, đi qua phòng khách, lại lên cầu thang, vòng qua phòng bếp cổ xưa, đi vào sân luyện kiếm thuật phong cách Nhật Bản, nhìn thấy Trác Bách Quângiống như biến thành người khác, mặc y phục đấu kiếm màu trắng, tay cầm trường kiếm, mũ trùm đầu đầm đìa mồ hôi, nhìn trường kiếm của mình trên không trung, lóe ánh sáng sắc bén, haimắt hắn lóe lên một luồng ánh sáng, ném mũ trùm đầu, đưa ngón tay trắng tinh, từ mũi kiếm di động đến chuôi kiếm, mỗi một lần di động, ánh mắt hắn xẹt qua nụ cười đắc ý!
Trầm Ngọc Lộ mỉm cười cầm túi xách, bước chân tao nhã, vừamuốn đến gần Trác Bách Quân, kiếm quang lóe lên, tròng mắtxinh đẹp của cô trừng to, ngừng bước chân, ngẩng mặt lên nhìn hắn! nguồn TRÙMTruyện.NET
Trác Bách Quân cầm trường Kiếm mỏng, chỉ vào cỗ áo chữ V của Trầm Ngọc Lộ, từng điểm, từng điểm vạch lên ngực của cô, nhìnchằm chằm bộ ngực nói: "Hôm nay cô ăn mặc khác ngày thường……."
Trầm Ngọc Lộ cười quyến rũ, sau đó nhìn hắn nói: "Đây là tạohình tương đối kinh điển của Hạ Tuyết, chiếc váy dài này, trên thế giới chỉ có ba cái, một cái là của tôi, một cái là của nữ hoàngAnh quốc, một cái …… chính là của cô