Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, hai người dừng lại, anh nhìn tôi, tôinhìn anh!
"Còn không cút ngay cho tôi!!" ạ Tuyết ập tức đẩy Hàn ăn Hạoa, bò dậy rước. Hàn ăn Hạo ũng không găn cản, hỉ nhìn ô, mặcho người ọ chạy đi ra ngoài, ắn cúi đầu cười......
Hạ uyết đi a khỏi căn hà nhỏ, hấy Trần ia gia cầm ột cái ọt trúchìn Hạ uyết mỉm ười, chỉ đường hỏ cách đó không a, nói: "Điuống dốc ày, gặp ái hồ nhỏ, ên cạnh ồ có gốc ây táo, uả táo ừa to vừa đỏ, lúc nảy ông nghe cháu nói khát nước! Quả táo kia nướcnhiều, thịt ngọt, là thứ giải khát nhất rồi! Cháu và chồng cùng nhau xuống núi đi......"
Hàn Văn Hạo cũng đi ra khỏi phòng, mỉm cười nói: "Vâng!"
Hạ Tuyết nghe Hàn Văn Hạo nói, dường như cũng hiểu ý ông lão, cô vội vàng nhận lấy cái sọt, hai tay ôm lấy khuỷu tay của ông lão, làm nũng, nói: "Gia gia, cháu hái thật nhiều, sau đó chúng ta cùng nhau ăn? Bạn đang xem tại TRÙM Truyện - www.TRÙM Truyện
"Không, không, không! Thân thể của các cháu không tốt, hái vài quả ăn giải khát.... Ông muốn đi xuống, nhưng chân khôngđược, thường đứng phía trên này nhìn nó ra quả lớn, rụng xuốngthấy tiếc quá......
"Vâng......" Hạ Tuyết lập tức mỉm cười gật đầu.
"Tiểu tử và vợ cháu cùng đi a!" Trần gia gia giơ tay nhìn Hàn Văn Hạo cười nói.
Hạ Tuyết nhướng mày, bên này là vợ, bên kia là chồng, cô kêu la một tiếng ….
Hàn Văn Hạo mỉm cười đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, nói: "Chúng ta phải đi ngay!
"Cẩn thận một chút a, không xa lắm …… Các cháu tay nắm tay cùng đi a …..." Ông lão có chút trêu đùa nói.
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nhìn nhau, cùng ho khan một tiếng, có chút lúng túng......
"Đừng xấu hổ chứ...... Mau đi đi!" Lão gia gia lại mỉm cười thúc giục.
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, hai người cùng đi ra khỏi căn nhànhỏ, sau đó dọc theo con đường nhỏ trồng trúc vô cùng tĩnh mịch mà ông lão chỉ, đi xuống bậc thang nhưng vì này đường nhỏ cóchút dốc, Hàn Văn Hạo đứng trên bậc thang nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, vươn tay nói: "Đến đây đi......"
Hạ Tuyết trừng mắt liếc hắn, do dự một lát, khẽ cắn môi, cẩn thận đặt tay vào trong lòng bàn tay to của hắn......
Hàn Văn Hạo nhìn cô, lòng bàn tay chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại, dắt cô đi xuống...... Hạ Tuyết cũng cẩn thận đi xuống đột nhiên đạp trúng một bệ rêu xanh, cô bị loạngchoạng, Hàn Văn Hạo một tay ôm chặt hông của cô, kéo cô sát vào trong ngực mình, nói: "Cả ngày tùy tiện, chỉ biết giả người tốt, gây họa cho gia gia!"
"Anh……." Hạ Tuyết tức giận muốn đẩy ngực của hắn ra, Hàn Văn Hạo lại ôm chặt thân thể của cô, nói: "Cẩn thận vợ ơi!!"
"Đi……!" Hạ Tuyết trừng mắt liếc hắn, rồi lại không nhịn được chửi hắn nói: "Ơ? Xem ra anh bị té làm cho đầu óc choáng váng a! Không phải anh luôn xem thường tôi sao? Tại nào đột nhiêncam tâm tình nguyện gọi tôi là vợ vậy?"
Hàn Văn Hạo đột nhiên khác thường, không lên tiếng, vừa đi xuống bậc thang, vừa nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô, hai mắt ẩn chứa một chút nhu tình chợt lóe lên. Trong lòng Hạ Tuyết căngthẳng, nhìn ánh mắt kia tưởng là mình bị té ngã, cô có chút kỳ quái nhìn hắn....
"Đi thôi......" Hàn Văn Hạo không để ý đến ánh mắt tò mò củacô, đỡ cô dọc theo đường đi xuống, quả nhiên xuống dưới bậc thang, đi một đoạn đường ngắn lại nhìn thấy bên bờ hồ nhỏ có trồng một gốc cây táo thật lớn, tất cả quả táo trên cây đều đỏthẫm. Con ngươi Hạ Tuyết trừng to, vui mừng, đói bụng đến ruộtmuốn đứt từng khúc, cô vội vã đi tới dưới cây táo, vươn tay hái nhưng với tay không tới, nên kêu to: "Hàn Văn Hạo,