"Không ai thích xem nơi này như nhà của mình, cháu gái thích xem nơi này như nhà cháu, ông rất vui vẻ" rần lão gồi trên hế, rótho mình một hút trà anh, uống ột hớp, ỉm cười ói.
Hàn ăn Hạo uay đầu, hìn Trần ão một ình cô đơn gồi trên hế, nhưhản nhiên, ài lòng ống trà, hưng vẫn ộ ra một hút tịnh ịch ……
Hạ uyết đẩy ửa sổ a, dựa vào ửa sổ, hìn ông ão trong ân, có chútò mò hỏi: "Gia ia, không hải ông ói, ông ó một người háu gái ao? Cô ấy hưa từng đến thăm ông sao?"
Trần lão mỉm cười nói: "Nó đi rồi, không có người trẻ tuổi nàothích cùng với một ông già tịnh mịch sống qua ngày, nó đã xuốngdưới chân núi tìm một gia đình kết hôn, ngày nó kết hôn, ôngcầm quà tặng, đi mấy ngày mấy đêm đường núi, mới đi đến nhà mới của nó, muốn đưa cho nó một chút quà, lúc đó nótrang điểmrất xinh đẹp, mặc sườn xám tân nương, đứng trên mặt đất đầy xácpháo đỏ thẫm, chỉ nhìn ông một cái, rồi đem quà tặng của ôngném xuống đất ……"
Trong lòng của Hạ Tuyết nghe đau xót, hốc mắt đỏ lên, nhìnTrần lão.
Dường như Trần lão đang nói chuyện của người khác vậy, thoải mái cười lắc đầu, nói: "Nó kết hôn được ba năm, chưa một lầnghé qua đây, ông đi thăm nó mấy lần, nó đều đóng cửa khônggặp ông, đuổi ông ra ngôi nhà nhỏ, ông đứng ở cửa chờ thật lâu,cũng chờ không được …….. đời người chính là như vậy, lúc ôngcòn trẻ tuổi, khỏe mạnh, cường tráng, tất cả mọi người cần ông, đợi đến khi ông lớn tuổi, không còn hữu dụng nữa, sẽ trở thành gánh nặng cho người khác, lúc này thì chúng ta, trừ tự chăm sóc mình, không để cho mình ngã bể đầu, gãy chân, nằm một chỗ, đã là mau mắn lắm rồi ……"
Hàn Văn Hạo chậm rãi đi đến trước bàn, ngồi xuống, gọi HạTuyết đang ở trong phòng: "Hạ Tuyết, đem Đại Hồng Bào hâmnóng lên, chúng ta cùng gia gia uống trà ……"
"A!" Hạ Tuyết nghe xong, lập tức cầm bình trà, đi ra khỏi phòng nhỏ, sau đó chạy vào phòng bếp, lấy than đun trà nóng.
Trần lão nhìn Hàn Văn Hạo một cái, cũng không nói gì, im lặngnhìn đêm lạnh như nước, nhìn vầng trăng sắp bị đám sương mù che chắn khắp rừng núi, lộ ra vô hạn bi thương, lạnh lẽo …….
Hàn Văn Hạo cũng không nói gì, thản nhiên cùng ông lão nhìnđêm lạnh như nước ……
"Gia gia …… mời ông uống trà ……" Hạ Tuyết cười lấy lòng, đem trà ngon, khéo léo đưa cho Trần lão. xem tại TRÙMTruyện.NET
Trần lão mỉm cười liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, nhận lấy ly trà, nói:"Trà Đại Hồng Bào hâm nóng không phải làm như vậy……."
"Cháu ……." Vẻ mặt của Hạ Tuyết ửng đỏ, nhìn Trần lão ……..
"Ngồi đi …… không hề gì……" Trần lão bảo Hạ Tuyết ngồi bên cạnh Hàn Văn Hạo, ba người cùng nhau đón gió ngắm trăng, trênđời có rất nhiều người thèm thuồng "Đại Hồng Bào", Hàn VănHạo vừa uống Hồng Trà, vừa nhẹ giọng mở miệng: "Trần gia gia, theo như ông nói, trước kia cháu gái của ông và ông, tình cảm tốt vô cùng, tại sao lại, trở mặt như vậy?"
Trần lão cầm ly trà, trên khuôn mặt già nua, thoáng qua một tiabi thương ……
Hạ Tuyết cũng vừa uống trà, vừa nhìn Trần lão, hỏi: "Gia gia, thật sự có nổi khổ tâm bất đắc dĩ sao?"
Trần lão không nói gì, chỉ thở dài, nói: "Con người lúc còn sống,cũng không phải ai cũng nguyện ý gian khổ cày cấy, bọn họ luôn hy vọng có thể từ đường đời, tìm được một con đường tắt, đitrước người khác, đi tới đầu bên kia hạnh phúc, nhưng chúng tasống hơn nửa đời người, mưa gió nào mà chưa từng trải qua, cáigọi là đường tắt, rất có thể là vực sâu …… ông không muốn đểcho nó đi đường tắt thôi …….. sợ tuổi già cô