Nước suối phía sau chân núi cách nhà Trần lão không xa, khoảngcây số, phải đi qua một con đường nhỏ thật ài trong ừng trúc, đi tới hía trước......
Hàn ăn Hạo ắt Hạ uyết giẫm ên lá trúc anh tươi ước đi, ừa đi vừauay đầu ại nhìn ạ Tuyết ức giận, ắn đột hiên cười, au đó từ ừ dùng ức một hút, kéo ô lại gần rong ngực ủa mình, úi đầu hìn cô,ịu dàng ói: "Thế ào?"
Hạ uyết xoay ặt đi, ói: "Người a thật vất ả mới ha được ình trà,anh uống ảm thấy không ngon …….. anh không cần nói lãng phí nha, tôi rất nghiêm túc pha trà? Tại sao anh suốt ngày cứ dội nước lạnh vào người ta? Anh khi dễ tôi, như ăn cơm bữa!"
Hàn Văn Hạo nhướng mày, sau đó cúi đầu, nhìn cô nhăn mày, đôi môi đỏ mọng, sáng nay hai người hôn cuồng nhiệt như vậy, sắc môi vẫn còn đỏ tươi, trong lòng của hắn xúc động mãnh liệt, đột nhiên khẽ mút môi đỏ mọng, mê hoặc nói: "Tôi khi dễ cô? Tôi muốn thật khi dễ cô, cô thích không? Hả?"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, lập tức đẩy hắn ra nói: "Anh tránh ra á! Giữa ban ngày ban mặt, còn ở bên ngoài nữa đấy".
Hàn Văn Hạo lại siết chặt vòng eo cô, kéo cô sát vào mình, haibầu ngực sữa đầy đặn lộ ra, hắn hôn lên môi của cô, cười nói: "Nơi này còn có ai sao? Cùng với chúng ta, chỉ rừng trúc, thíchlàm gì đều được!"
"Đi, đi, đi!" Hạ Tuyết lập tức đẩy hắn ra, đỏ mặt mang dép lê,vượt lên đi trước Hàn Văn Hạo, sau đó ngồi xổm trên mặt đất,nhặt một cành trúc, quơ quơ trên không trung, cách không xa,quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên nói: "Tôi đột nhiên rất nhớ Hi Văn...... Thật sự rất nhớ, rất nhớ...... Tôi hận khôngđược lập tức ôm nó!! Nhớ nó muốn chết luôn!!"
Hàn Văn Hạo nhìn cô, cười nhẹ, nói: "Tôi cũng nhớ......"
Hạ Tuyết đứng ở đằng xa nhìn hắn...... Hỏi: "Anh yêu nó sao? Anh yêu con gái tôi sao?"
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cười nói: "Tôiyêu con gái của chúng ta, nó là con gái của chúng ta......"
Trong lời nói có một ý tứ khác, Hạ Tuyết đã hiểu, ánh mắt cô chớp lên, trong lòng giật phanh phanh, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Sau khi chúng ta rời núi, anh nên bỏ ra một chútthời gian, đưa nó đi khu vui chơi được không?"
Hàn Văn Hạo mỉm cười gật đầum......"Ừ......"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, xa xa nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh dắt tay của nó, đi mua kẹo đường được không? Sau đó ôm nó, vừa đi dạo phố vừa chơi đùa với nó, được không?" Bạn đang xem tại TRÙM Truyện - www.TRÙM Truyện
"Ừm!" Hàn Văn Hạo lại cười nói......"Tôi sẽ làm chuyện củamột người cha phải làm...... Mọi thứ, mọi thứ......"
Hạ Tuyết mỉm cười, suy nghĩ một chút, gật đầu, xoay người lạiphe phẩy cành trúc bước đi, dáng đi rất nhẹ nhàng......
Hàn Văn Hạo nhìn theo bóng lưng Hạ Tuyết, mặc chiếc áo hoa nhỏ mỏng manh, quần lửng màu đen, mang dép, nhẹ nhàng đi trên đường, hắn đột nhiên cười, trong ánh mắt hiện lên thâm tình và đau tiếc, không dám cầu xin cô......... Bởi vì hắn đã để lạiquá nhiều nghiệt chướng trên người của cô, cô một mực thay hắn trả nợ, cho nên không có cách nào tiếp tục cầu xin cô......
Hắn nghĩ nghĩ, nhưng cũng không nghĩ tiếp nữa, có chút kết quả,hãy giao cho thời gian đi, phải quý trọng giờ khắc này!
Hai người cứ như vậy im lặng bước đi, ở phía trước Hạ Tuyết đạplá trúc xanh, phe phẩy cành trúc, tiến về phía trước......
Hàn Văn Hạo ở phía sau đạp lá trúc, xách thùng gỗ, đi về phíatrước......
Bọn họ không chờ nhau, bọn họ đều là người trưởng thành, suyxét xem nên làm gì, làm thế nào, lựa chọn thế nào, tôn trọng lẫnnhau hay lựa chọn cắt đứt.
rốt cuộc Hạ Tuyết đi đến chân núi, cô trừng to mắt nhìn lên mộttòa núi lớn trước mặt, xanh ngắt đứng sừng sững dưới bầu trời, hùng vĩ thật hùng vĩ, dòng nước không biết từ nơi nào của đỉnh núi róc rách chảy xuống, sau đó ùn ùn rơi xuống những tảng đá cuội chồng xếp lên nhau một cách tự nhiên như trong diêu trìcung, cuối cùng, nước dần dần tràn ra, dọc theo một dòng suối nhỏ chảy xuống, từng lớp sương mù trong ao nước bay lên, giống như nhân gian tiên cảnh......
"Ôi....." Hạ Tuyết kinh ngạc đến ngây người, phát hiện cái chỗnày thật sự rất đẹp, cô hưng phấn chạy tới phía trước, đến aonước bên cạnh, nhìn nước trong ao vô cùng trong vắt, từng viênđá cuội trong ao có màu sắc tươi đẹp, mỹ Lệ, cô muốn đưa chânvào, Hàn Văn Hạo lại nắm chặt cánh tay của cô, bất đắc dĩ nói: "Được rồi! Dưới chân núi khẳng định sẽ có người phải uốngnước, cô đưa chân vào thì giống cái gì? Lúc nảy tôi đến lấy nước, Trần gia gia còn nhắc nhở tôi, đừng làm dơ nước trong ao......"
Hạ Tuyết ồ ồ ồ lập tức chạy đến một đầu trong ao nhỏ, ngồi xổmxuống, vui vẻ gạt mép nước vớt lên uống, hưng phấn kêu to: "Trờiạ! Trách không được gia gia nấu cháo ăn ngon như vậy..., nước này thật sự rất ngọt! Tại sao gia gia tìm được nhân gian tiên cảnh thế này để ở chứ?"
Hàn Văn Hạo cười khẽ, khom lưng đưa thùng vào trong cái ao lớn, múc đầy một thùng, chậm rãi nói: "Người bình thường không ở được nơi này......"
Hạ Tuyết đứng ở đầu kia, dội nước rửa mặt, kỳ quái quay đầu hỏi…..."Tại sao?"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ cười nói: "Cô có lưu ý đến một chuyện hay không? Nơi thâm sơn hoang dã này, gia gia ở đây, điện ở đâu tới? Tự có sao?"
Hạ Tuyết mở to hai mắt, nhìn Hàn Văn Hạo cười nói: "Phải ha! Ở đâu tới vậy?". Chap mới luôn có tại ( t rùmtruyện.c o m )
"Sáng sớm tôi ra cửa nhìn một chút, phát hiện phía sau nhà có một bình điện rất lớn! Nhất định là người dưới chân núi đưa lên cho ông! Còn nữa, nơi này gạo và đồ dùng hàng ngày làm sao có? Tất cả đều là người ở dưới chân núi đưa lên, tôi xem chỗ này, ngoại trừ nhà của gia gia, không có một chỗ nào có dấu chân người, nếu tôi đoán không sai, đây chính là khu bảo tồn tự nhiên!" Hàn Văn Hạo nhẹ giọng nói.
Hạ Tuyết lại kỳ quái nói: "Nếu như là khu bảo tồn tự nhiên, tại sao gia gia có thể ở nơi này?"
Hàn Văn Hạo mỉm cười nhìn cô gái ngốc này, sau đó xách thùng nước đi tới phía trước buông xuống, cũng ngồi xỗm bên cạnh ao,gạt mép nước vớt lên uống, chậm rãi, nói: "Cô nghe ông nói chuyện, ông giống như một người già đơn giản sao? Lúc đầu nhìnthấy ông ấy, dáng vẻ uy nghiêm, cô không cảm giác được sao?"
Hạ Tuyết suy nghĩ