"Hàn Văn Hạo......" vẻ mặt Hạ Tuyết đau khổ, cố kéo tay của hắn, năn nỉ, nói: "Anh hãy bỏ qua cho tôi đi!! Từ nhỏ tôi đã sợ thứ này rồi, lần trước ở chỗ Trần gia gia, không phải anh không biết!"
"Đây là giả!!" Hàn Văn Hạo nói xong, kéo Hạ Tuyết đi vào động ma quỷ!!
"A…………" một luồng khói mê khổng lồ từ trong động ma quỷ phun ra ngoài, nhất thời một khói mù tràn ngập, Hạ Tuyết hoảng sợ, buông lỏng tay Hàn Văn Hạo, không ngừng quạt khói mê, có chút sợ hãi muốn lui về phía sau một bước, lại nghe có một giọng nói của ma nữ đáng sợ, sâu kín bên tai mình thổi lất phất khí nóng, nói......"Ngươi........... đây rồi...... Ta...... Đợi...... Ngươi...... Vô cùng...... lâu......"
"A …………" Hạ Tuyết hoảng sợ, con ngươi muốn rớt ra ngoài, phát điên xông vào bên trong, vừa xông, vừa gào lên: "Hàn Văn Hạo …….. anh ở đâu?"
Cô vừa dứt lời, cả người giống như bị người ta đẩy một cái, cô hét một tiếng, liền ngã vào trong lối đi đầy bùn đất đáng sợ, thở hổn hển, khóc nhìn trên mặt đất, lại thấy có một người đàn ông mặc quần áo thời nhà Thanh, toàn thân đầy máu đang nằm trên đất, hai mắt trợn to, kinh khủng nhìn lên phía trên tối đen, khóe miệng đang tràn ra tia máu đáng sợ......
"A …………." Hạ Tuyết kinh hoàng khiếp đảm, hét lên thật to, cả người liên tiếp lui về phía sau, liều mạng chạy vào, vừa chạy vừa kêu to mẹ ơi, Hàn Văn Hạo, anh ở đâu, cứu mạng ……… cô giống như phát điên, vọt vào một con đường nhỏ, chạy vào trong một không gian rừng rậm, khắp nơi đều là rừng rậm và cây cối kỳ dị, có gốc cây cổ thụ trăm năm, táng lá khổng lồ xòe rộng, trên cành treo một cái xích đu...... Khắp nơi có vài con thỏ nhỏ kỳ lạ, có lẽ là tiếng dã thú, hơn nữa còn có tiếng cầm thú, hư hư ảo ảo, khắp nơi phát ra ánh sáng màu xanh biếc......
Cô thở phì phò, hai mắt trừng lớn, nhìn khắp xung quanh, con ngươi nhìn chằm chằm vào trong rừng cây, dường như không nhìn thấy con vật kỳ lạ, cổ quái nào, cô thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn xoay người rời đi, trong nháy mắt đang lúc xoay người, lông tóc cả người cô đều dựng lên, sâu kín, cô chậm rãi xoay người lại, nhìn cây cổ thụ trăm năm, không biết từ lúc nào đã có một người phụ nữ mặc chiếc váy chiffon màu trắng ngồi trên xích đu, tròng mắt cô ta tối đen nhìn mình, thì ra không có con mắt, hai cánh tay trắng như tuyết nắm chặt dây xích đu, nhìn Hạ Tuyết, giọng nói đầy ưu oán: "Ngươi đã đến rồi...... Ta chờ ngươi đã lâu......"
"A ………. đừng đùa nữa!!! Thật đáng sợ á!!" Hạ Tuyết hoảng sợ, liều mạng chạy ra ngoài, nước mắt lăn ra, cô hoàn toàn quên mình chỉ đang ở trong một trò chơi không gian, cô vừa chạy vừa thét chói tai: "Mẹ ơi, cứu con …….. con muốn đi ra ngoài ………"
Cô vừa khóc vừa chạy về phía trước, khắp đường nhỏ tối tăm, quỷ dị đáng sợ, căn bản cũng không biết hướng kia là đúng, cô giống con chuột chũi chạy loạn khắp nơi, kêu to cứu mạng, khi cô chạy lung tung về phía trước, rốt cuộc nhìn thấy rất nhiều con đường nhỏ, trong đó có một con đường có ánh sáng, con ngươi cô lập tức phát sáng, muốn xông về phía trước, không ngờ bả vai của mình bị người ta nắm chặt!!
"A ……….." Hạ Tuyết xoay người phát điên, phất tay gào lên: "Đừng có giết tôi!! Đừng dẫn tôi đi!! Thiên Hoàng Lão Tử a, hoàng mẫu nương nương a, cứu mạng …………"
"Được rồi!! Đừng ầm ĩ nữa! Là tôi!!" Một giọng nói của người bình thường vang lên!!
Hạ Tuyết sửng sốt một chút, đang lúc ngẩng đầu nhìn trong làn sương mù, Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, vẻ mặt bất đắc dĩ đang nhìn mình, cô “oa” một tiếng, đáng thương kêu khóc, lập tức đi cà nhắc tiến lên, ôm cổ của Hàn Văn Hạo la hét: "Lúc nảy anh đi đâu? Tại sao vứt bỏ tôi?"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ ôm thân thể đang run lẩy bẩy của cô, nói: "Làm sao tôi vứt bỏ em? sau khi khói mê xuất hiện, cô buông tay của tôi ra, xông vào bên trong! Vốn mê cung không phải đi đường này, rất nhanh sẽ có thể đi ra!!"
Hạ Tuyết vẫn hoảng sợ, oa oa khóc to, thân thể không ngừng run rẩy, bị dọa sợ muốn mất mạng nói: "Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể đi ra ngoài không?"
"Có thể! Chỉ cần em tin tôi!! Đi thôi, đừng khóc nữa!! Em nhìn xem, tại sao lại khóc như vậy?" Hàn Văn Hạo cau mày, đẩy nhẹ thân thể Hạ Tuyết ra, sau đó vươn tay ôm mặt của cô, lau nước mắt đang lăn xuống, vừa lau, giữa ngón tay không khỏi có chút dịu dàng, hai mắt vừa xẹt qua một chút mập mờ, mưu tính......
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, mới phát hiện mình và hắn đến gần như vậy, vừa nghĩ lui về sau một bước, Hàn Văn Hạo lại ôm chặt eo nhỏ của cô, kéo cả người cô tới gần trước ngực mình, cúi đầu, dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô!
Hạ Tuyết không khỏi giật mình, hai tay nhẹ chống trên lồng ngực của hắn, cúi đầu lầu bầu nói: "Làm gì nhìn người ta như vậy? Còn ngại người ta bị dọa sợ không đủ khó coi à?"
Tròng mắt Hàn Văn Hạo khẽ chớp, phát ra một chút dịu dàng và nụ cười xấu xa, hắn đột nhiên cúi đầu ở bên tai Hạ Tuyết, môi mỏng quét nhẹ qua vành tai của cô, nói: "Có muốn chơi trò lời nói thật lòng mạo hiểm lớn không?"
"Tôi không chơi!" Hạ Tuyết đột nhiên giãy giụa muốn mở hai tay của Hàn Văn Hạo.... Hàn Văn Hạo lại mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, bá đạo ở bên tai của cô, khàn khàn nói: "Lời thật lòng là..... Tôi muốn ôm em......"
Trong lòng của Hạ Tuyết nhảy dựng, cặp mắt mê ly vội vàng nhìn chằm chằm hắn.....
Nhưng Hàn Văn Hạo chỉ cúi đầu cười cười, nắm tay của cô, mười ngón tay của hắn và cô đan nhau, đi về phía trước, nói: "Cuối cùng tôi cũng tìm được một nơi mà thượng đế không nhìn thấy, có thể trộm đi của em một chút ngọt ngào! Yên tâm, tôi sẽ không đụng đến em......"
Hạ Tuyết ngây ngốc bước đi theo hắn, nhìn bờ vai cao lớn của hắn, khuôn mặt nghiêng nghiêng đầy khí suất và đẹp trai, cô khẽ cắn môi......
Hàn Văn Hạo muốn dẫn Hạ Tuyết đi về phía một gốc cây phủ đầy dây leo, con đường nhỏ gập ghềnh, Hạ Tuyết lại kéo tay của hắn lại, giật mình chỉ vào giữa con đường khắp nơi tràn đầy những bức tranh hoạt hình, xuất hiện một lối đi sáng sủa, xinh đẹp, nói: "Anh làm sao thế? Có con đường đẹp anh không đi, lại muốn đi con đường kia? Đường kia nhìn một cái cũng biết bên trong có quỷ!!"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn người này, thở dài nói: "Em phải tin tôi!! Nghe theo tôi, đi đường này, rất nhanh có thể ra ngoài!!"
"Tôi không tin! Con đường kia nhất định có quỷ!! Tôi muốn đi đường này!! Hoặc là chúng ta tách ra đi!! Hoặc là anh đi theo tôi!!" Hạ Tuyết ngoan cố đứng trên con đường nhỏ tràn đầy bức tranh hoạt hình, vẻ mặt bướng bỉnh giống như một đứa bé nhìn Hàn Văn Hạo nói!
Hàn Văn Hạo đành phải nhìn cô, có chút khinh bỉ cười nói: "IQ của em bao nhiêu? IQ của tôi bao nhiêu? Em không tin tôi sao?"
"Tôi tin vào chính mắt của tôi!!" Hạ Tuyết vẫn muốn đi bên này, nói: "Anh có muốn đi theo tôi không thì tùy anh! Tôi tự đi......"
Cô vừa nói xong, cả người đã hướng lối đi nhỏ đầy tranh hoạt hình đi tới, Hàn Văn Hạo đứng ở lối vào, nhìn theo bóng lưng nhẹ nhõm của cô, lắc đầu một cái đi theo cô vào trong, đi tới phía sau của cô, nắm tay của cô, mười ngón tay nắm chặt nhau, nói: "Em phải cẩn thận, đi đường này, phải nắm chặt tay của tôi ……"
Hạ Tuyết rất dễ dàng nhìn thấy bức tranh Disneyland trên tường, vừa nhìn vừa nói: "Tôi cũng không tin sẽ có chuyện gì!"
"Ầm" một tiếng, đột nhiên một trận nước đổ xuống trên đỉnh đầu, làm cho cả hai người đều ướt đẫm!!
Hạ Tuyết giật mình trợn to đôi mắt, không thể tin được, chỉ vào tiếng nước róc rách, nhìn toàn thân của Hàn Văn Hạo cũng đã ướt đẫm, chấp nhận lắc đầu một cái, nói: "Tôi đã nói rồi, em phải tin tôi......"
"Nước ở đâu tới vậy?" một tay Hạ Tuyết vuốt mặt của mình, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy xác chết của một tên ăn mày rơi ra, nửa người rũ xuống, đang lườm ánh mắt đáng sợ nhìn Hạ Tuyết ở khoảng cách thật gần......
"A …………." Con ngươi Hạ Tuyết muốn rớt ra, không nhịn được buông lỏng tay Hàn Văn Hạo, bật khóc, lập tức xoay người chạy trở về, Hàn Văn Hạo lập tức xoay người theo kêu to: "Đừng trở lại!! Mê cung không thể trở lại!!"
Nhưng hắn vừa nói xong, Hạ Tuyết mới bước được mấy bước, tảng đá dưới chân lập tức “ầm” một tiếng mở ra, cả người cô cứ như vậy rớt xuống, Hàn Văn Hạo thấy thế, cũng lập tức nhảy theo Hạ Tuyết, sau đó hai người theo tiếng thét chói tai như một tên điên của Hạ Tuyết, cùng nhau lăn tròn, cuối cùng ngã trên một đống mềm nhũn, Hạ Tuyết kinh hoàng đến nước mắt lăn xuống, nhìn vách tường bốn phía, da đầu càng tê dại tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, lúc mình chưa tỉnh hồn, bốn phía vách tường đột nhiên sáng lên, cô trơ mắt nhìn, lại thấy mình ngồi lên một đống "Thi thể", người ở đây không phải đôi mắt bị khoét ra, chính là đầu lưỡi rơi ra......
"A …………" Rốt cuộc Hạ Tuyết sụp đổ, da đầu tê dại, nước mắt lăn ra, gào khóc, tất cả tinh thần và lý trí mất sạch, cả người nổi điên xông vào trong ngực Hàn Văn Hạo, mặt dính vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, liều mạng kéo áo sơ mi của hắn, cất tiếng khóc rống lên: "Không muốn chơi nữa!! Bọn họ chưa chết! Gọi bọn họ mau dậy!! Nhanh lên!! Hàn Văn Hạo!! Nhanh lên!! Tôi van cầu anh!! Tôi bằng lòng chơi trò lời nói thật lòng mạo hiểm lớn!!!
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ ngồi trên đống "Thi thể", để mặc cho Hạ Tuyết ngồi ở trên đùi của mình làm loạn, hai tay nắm chặt áo sơ mi của mình, mặt dính vào lồng ngực cọ cọ loạn xạ, đôi môi mềm xuyên xẹt qua da thịt, hắn nhướng mày, dục vọng cả người bùng lên, hắn lập tức nắm chặt bả vai của cô, kéo thân thể của cô ra một chút, nói: "Được rồi!! Những người này cũng là giả đấy! Mô hình! Không nhìn ra sao!"
"À?" Trong lúc nhất thời đôi mắt đẫm lệ của Hạ Tuyết nhìn chằm chằm ngây ngốc, ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ mờ, nhìn những thứ kia lúc nảy còn cho là "Thi thể", thật sự là mô hình, cô thở phào nhẹ nhõm, mặt cứ dính vào trong ngực Hàn Văn Hạo, tức giận xổ một câu nói tục: "Mẹ kiếp! Động ma quỷ cái gì! Như vậy sẽ đùa chết người đấy!"
"Thì để cho người ta tìm kiếm kích thích mà!!" Hàn Văn Hạo cũng có chút mệt mỏi nhìn vách tường bốn phía nói.
Hạ Tuyết nghe giọng nói của hắn, trong ngực của hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái......
Hàn Văn Hạo cũng cúi đầu, nhìn cô một cái......
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cũng không khỏi bật cười, thân thể Hạ Tuyết vẫn còn ở