Hàn Trung Trí vừa nhìn thấy Hi Văn mặc váy đầm ngắn xinh đẹp, bộ dạng nhỏ nhắn đứng trước mặt của mình, mềm mại, đáng yêu biết bao nhiêu, trong lòng của ông ta không biết có bao nhiêu gấp gáp, ánh mắt không thể bình tĩnh nữa, trên khuôn mặt lớn tuổi có chút vội vã, ông ta muốn bớt làm cao, nhưng dáng vẻ thật sự không bỏ được, nhiều năm đã như vậy, là nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhượng bộ với người nào, chỉ đành phải đứng đó, nhìn con trai.
Hàn Văn Hạo cũng thật sự không nhìn nổi bộ dáng của cha như vậy, mỉm cười đi tới trước mặt của Hi Văn, dịu dàng nói: "Hi Văn nghe lời, gọi ông nội"
Hi Văn chu miệng!
Không khí lập tức trầm xuống, người Hàn gia và tất cả người giúp việc cũng lo lắng nhìn Hi Văn.
Lẽ ra Hạ Tuyết không dám tiến lên vì cô rất sợ Hàn Trung Trí, nhưng thấy tình huống như thế, vội vã đi đến trước mặt của con gái, ngồi xổm xuống, ôm chặt con gái, muốn khuyên nhủ.
"Cô đừng khuyên cháu gái của tôi, con bé là cháu gái của tôi, tự nhiên có một ngày, sẽ gọi tôi". Hàn Trung Trí rất không khách khí nhìn Hạ Tuyết nói.
Trong lòng của Hạ Tuyết run lên, sửng sốt một chút
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ, vẻ mặt cau lại, thở dốc một hơi.
Quả nhiên, Hi Văn híp mắt, trên mặt như xuất hiện cả đống thuốc nổ, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Trung Trí, đột nhiên dùng hết sức lực của mình kêu to: "Mẹ ………..”
"À?" Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu nhìn con gái, ngây ngốc đáp lời!
"Chúng ta về nhà!!" Hi Văn đột nhiên rất không khách khí trừng mắt nhìn Hàn Trung Trí, kéo tay mẹ, muốn kéo mẹ đi ra ngoài.
Chuyện này đã dọa Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, bọn họ luống cuống, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, Hàn Văn Hạo cũng bất đắc dĩ nhíu mày, vừa nghĩ muốn khuyên nhủ, Hạ Tuyết lại kéo chặt tay của hắn, cô lại ngồi xổm xuống, kéo con gái, khổ tâm khuyên: "Con muốn làm gì?"
"Ông ta đối với mẹ không tốt!! Tại sao ông ta muốn lớn tiếng với mẹ? Sinh ra con, là lỗi của một mình mẹ sao? Tại sao ông ta không chửi con trai của mình?" Hi Văn miệng lưỡi sắc bén, đưa ngón trỏ chỉ vào Hàn Trung Trí, mắng to!!
Mí mắt Hàn Trung Trí giật giật, ho khan một tiếng, thật sự rất mất mặt, quay đầu đi chỗ khác, rồi lại có chút gấp rút, kéo tay của vợ, Trang Minh Nguyệt hiểu ý, lập tức đứng trước mặt Hi Văn, sốt ruột nói: "Bảo bối, cháu đừng để ý, ý của ông nội không phải như vậy, từ trước đến giờ, ông nội nói chuyện đều là như vậy".
"Vậy cũng không ai nói ông ta sửa đi?" Hi Văn quay mặt, trừng mắt nhìn bà nội nghiêm túc hỏi!
"Ách" nhất thời Trang Minh Nguyệt sửng sốt, không biết nên làm sao, Lý thẩm và các người giúp việc cũng xôn xao, khiếp sợ nhìn về phía Hi Văn.
"Hi Văn!!" Hạ Tuyết lập tức nhìn con gái quát khẽ: "Người phải thay đổi đầu tiên là con!! Con còn không biết lễ phép như vậy nữa, không nghe lời, đó chính là lỗi của mẹ! Là mẹ không dạy dỗ con tốt! Con như thế là đang bảo vệ mẹ sao? Con đang làm mất mặt của mẹ, con không thể ngoan một chút sao?"
Hi Văn chu miệng!!
"Con có muốn cùng PAPA trở về Pháp không? Con có muốn chúng ta ở chung một chỗ hay không? Con còn như vậy, mẹ không cần con nữa!!" Hạ Tuyết không nhịn được, nói lời hung ác!!
"Dù sao con cũng là đứa bé không có cha!! Không có mẹ cũng được!!" Hi Văn bướng bỉnh, ai khuyên cũng không được!
"Nói bậy!" Hàn Trung Trí sốt ruột nói với Hi Văn: "Sao cháu có thể là đứa bé không có cha? Cha của cháu không phải ở chỗ này sao?"
"Có cũng như không có!! Các người, ai cũng nhìn mẹ cháu không quen, cháu cũng không nhìn quen người nào!!" Hi Văn bĩu môi, con ngươi trừng lớn, giận đến miệng không ngừng trút giận, gò má phồng lên thổi phù phù!!
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, không nhịn được vươn tay, muốn véo khuôn mặt con gái một cái.
"Không được!! Sẽ đau!" Hàn Trung Trí lập tức nghiêng người tới trước, nhìn Hạ Tuyết nói.
Hạ Tuyết sửng sốt, quay đầu, nhìn về phía Hàn Trung Trí.
Hàn Trung Trí thật không có biện pháp, gương mặt già nua cứng rắn, đành vỗ nhẹ bả vai Hạ Tuyết, nói: "Cô đã vất vả nhiều năm rồi, cám ơn cô đã mang Hi Văn trở về, cám ơn".
Lời nói cám ơn này, thật đúng là chịu đựng không nổi, Hạ Tuyết khẩn trương không thể nổi, nắm chặt bả vai con gái, nhưng lại vội vàng gật đầu nói: "Không có, không có, đây là việc nên làm".
Hi Văn chợt nhíu mày, ôm vai, mặt ngẩng mặt lên, nhìn trần nhà.
Hạ Tuyết miễng cưỡng quay đầu lại nhìn con gái, nghiến răng muốn cắn mặt của cô bé, nhưng trong đôi mắt lại không nhịn được đau lòng, nở nụ cười.
"Tốt lắm, tốt lắm, tất cả mọi người không nên chen lấn chung một chỗ, ngồi đi" Trang Minh Nguyệt lập tức giơ tay bảo Hạ Tuyết và Hi Văn ngồi.
Hạ Tuyết kéo con gái ngồi xuống, lúc này mới phát hiện có chút lạnh, hơi run run, chắc là luồng khí lạnh đột nhiên tới, Trang Minh Nguyệt để ý