Ngọt ngào, ngọt ngào kéo dài, dường như trong thời gian yên tĩnh này, số mạng cũng bỗng chốc yên tĩnh. Cho bọn hắn một chút thời gian, duyên phận từ 6 năm trước kéo dài đến tận giờ phút này, rốt cuộc trải qua rất nhiều khó khăn, trắc trở, một thiện lương khoan dung, một tàn nhẫn cố chấp, để cho hai quỹ này đạo gặp nhau, hợp thành ngọn lửa! Bọn họ đã tránh được ánh mắt của Thượng Đế, kết hợp ngoài ý muốn của Thượng Đế, một chút duyên phận này, rốt cuộc sẽ tạo ra nghiệt ngã gì.
Phố xá sầm uất càng lúc càng náo nhiệt! Người càng lú càng đông đúc!
Hạ Tuyết vừa bước đi, vừa nhìn tấm hình của mình và Hàn Văn Hạo dán mặt, đa số đều là vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng của Hàn Văn Hạo, cô không nhịn được bật cười, lâu lâu quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo đi bộ trên đường, cũng thầm mỉm cười, hai tròng mắt vẫn phát sáng, cô sâu kín nhìn nữa gương mặt hắn rất đẹp trai, đột nhiên bật cười.
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết cười, liền hỏi: "Cười cái gì?”
Hạ Tuyết có chút xúc động, vừa bước đi, vừa nhìn những đôi hạnh phúc đi trong màn mưa phùn ảm đạm, vừa nói: "Tôi không nghĩ, có một ngày, tôi và anh không gây gổ, lặng yên đi trên đường phố, có lẽ trải qua quá nhiều chuyện, đã không dám khát vọng bình thường”.
Hai mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua đau lòng, quay đầu nhìn cô.
Hạ Tuyết cẩn thận đem hình cất vào trong túi, đột nhiên vươn tay, nhét vào trong khuỷu tay Hàn Văn Hạo, nhìn đám người chung quanh, sâu kín nghẹn ngào nói: "Không biết, lúc bọn họ và chúng ta gặp thoáng qua, có thể hiểu một chút chuyện xưa của chúng ta không, nếu hiểu một chút, có lẽ chúng ta cũng sẽ không cô đơn, cô đơn chỉ còn lại hai nguời, không chiếm được một phần ủng hộ.
Cô nói tới đây, đột nhiên trong ánh mắt lộ ra buồn bã, rơi lệ.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo mãnh liệt chớp lóe, vươn cánh tay, ôm chặt vai của cô, thẳng bước đi về phía trước, len vào trong thế giới người bình thường, tất cả mọi người bên cạnh của bọn hắn vui vẻ kề vai.
Hạ Tuyết vừa bước đi, vừa dựa sát vào trong ngực Hàn Văn Hạo, nghĩ đến hình ản lúc nảy hai người chụp, một khắc kia đã thành mãi mãi rồi, có lẽ cái này đủ rồi, đâu còn dám có mong muốn xa vời ở bên nhau, phải tách ra. Đột nhiên cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Hàn Văn Hạo, nhìn khuôn mặt người đàn ông này, thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, nhưng đôi mắt kia quá kiên định, kiên định làm cho người ta có cảm giác hắn có chút ác liệt.
Trong lòng của cô đau nhói, mặt tựa vào trên vai của hắn, đưa ra hai tay vòng chặt hông của hắn, nước mắt dọc theo khóe mắt lăn tới cánh mũi, cuối cùng thấm ướt một lõm trước ngực hắn, tạo thành vệt nước lờ mờ.
Có lẽ Hàn Văn Hạo cảm nhận được nước mắt của Hạ Tuyết, ánh mắt hắn mãnh liệt chớp lóe lên, ôm chặt vai Hạ Tuyết, để cho cô dựa sát vào trong ngực mình, thẳng bước về phía trước, lúc đi qua cửa hàng kẹo que 24 h, ánh mắt Hạ Tuyết đột nhiên nhìn chăm chú, trái tim như bị nện một chùy, ánh mắt cô lóe lên, giống như lơ đãng tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, dịu dàng cười nói: "Tôi muốn ăn kẹo que!"
"Ừ, muốn ăn mùi gì" Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn Hạ Tuyết, dịu dàng hỏi.
"Ách, mùi táo".
"Được!" Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết đi tới trước cửa hàng kẹo que, muốn hai cây kẹo que mùi quả táo, sau đó ngồi trên ghế đặt ở dưới gốc cây phong dọc bên đường.
Hạ Tuyết vui vẻ ngồi trên ghế, nhìn Hàn Văn Hạo cũng ưu nhã, cao quý ngồi trên ghế, bóc lớp vỏ bên ngoài cây kẹo cho Hạ Tuyết, bóc xong, vừa nhìn cô, vừa đưa cho cô.
"Cám ơn! " Hạ Tuyết vui vẻ cầm cây kẹo que, bỏ vào trong miệng, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh cũng ăn đi! Ăn xong rồi chúng ta lưu lạc chân trời!"
Hàn Văn Hạo đột nhiên bật cười, cầm cây kẹo que, cũng im lặng bóc lớp vỏ bên ngoài, bỏ vào trong miệng, ngậm nhẹ một chút, lại đem ra ngoài, xoay tròn cây kẹo que màu xanh nhạt, mỉm cười nói: "Mùi này thật không tệ".
Hạ Tuyết ha ha ha cười, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh có nghĩ, cây kẹo que là kỷ niệm trân quý nhất trong đời tôi không, cho nên tôi vẫn không dám ăn".
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn đám người bên trong phố xá sầm uất, ai cũng vui mừng hớn hở, lui tới, giống như bọn họ chỉ là khán giả dưới đài đã mất đi linh hồn, tất cả ánh sáng huyễn hoặc bao quanh, cô sâu kín, xúc động nói: "Hôm nay lúc đi đến nhà của anh, tôi ôm một tia hi vọng, bởi vì tôi không có nhà, cha của tôi chỉ để lại cho tôi một chút ấn tượng, dường như năm ấy tôi sáu, bảy tuổi, ông dắt tay của tôi, đi vào phố xá sầm uất, vừa đi, vừa nói với tôi: Tuyết Nhi muốn ăn cái gì, cha mua cho con, tôi nói muốn ăn kẹo que, tôi thấy rất nhiều người bạn nhỏ đều ăn kẹo que, ông liền dẫn tôi đi tới một cửa hàng kẹo que 24 h, cửa hàng kẹo que kia rất đắt, một cây 3 đồng, lúc đó, thật là đắt, thật là đắt, nhưng cha nói, cuộc sống mặc kệ rất khó khăn vất vả, mùi vị gì, chúng ta đều phải nếm thử. Ông vừa nói xong, từ trong túi quần của mình, trái móc, phải móc, rốt cuộc móc ra 2,5 đồng tiền, lúc đó tôi còn nhỏ, ngẩng đầu nhìn ba, lúc đó, cha nhìn tôi cười xấu hổ, cầm 2,5 đồng tiền, nhìn nhân viên phục vụ nói, có thể giảm bớt 5 xu tiền không, con gái của tôi rất muốn ăn".
Hàn Văn Hạo im lặng nghe, hai tròng mắt bắn ra tinh quang vỡ vụn.
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, cô vội vàng cúi đầu lau, hít mũi một cái, nghẹn ngào, cười khổ nói: "Có lẽ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cha tôi, nhân viên phục vụ cảm động, hắn đưa cho cha tôi một kẹo que vị táo nói, cha là một cây đại thụ, đội trời đạp đất, vì con cái, vì cây con mà che gió mưa, một thân khổ cực, nặng nề, tôi rất yêu, rất yêu cha tôi, rất yêu thương ông, ngày ấy, một giọt nước mắt tôi cũng không khóc nổi, bởi vì trái tim đã chết, tan nát cõi lòng, đối với mọi thứ xung quanh hoàn toàn trống rỗng".
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, cúi đầu, nhìn cây kẹo que trong tay.
"Cho nên hôm nay tôi đến nhà anh, tôi hy vọng tìm lại quá khứ xa vời, có lẽ nhà các người là loại xa hoa trên thế giới, nhưng mang đến cho tôi khát vọng có một chút ấm áp của cha mẹ, nếu như có thể xoay ngược thời gian, cha mẹ tôi còn sống, tôi tình nguyện gánh chịu nhiều vất vả, tôi tình nguyện để bọn họ dạy dỗ tôi, trách mắng tôi, cái gì tôi cũng nguyện ý chịu đựng, chỉ cần bọn họ còn sống".
Hạ Tuyết lại khóc, nói: "Không có cha mẹ nào không thương yêu con của mình, không có con cái nào không yêu cha mẹ của mình, tôi có thể hiểu hôm nay anh dẫn tôi ra ngoài, anh rất mâu thuẫn, nhưng tôi muốn nói, không nên oán trách cha của anh, bây giờ anh cũng là một người cha, Hi Văn làm cho anh rất mâu thuẫn, anh cũng nên thông cảm, ông ấy luôn thương yêu anh, ông ấy nói, tất cả đều là vì nghĩ cho anh, đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, thật ra cha mẹ làm rất nhiều, con cái có thể không hiểu và đánh giá cao, giống như tôi, hôm nay ngồi ở chỗ này, nhớ đến cha của tôi, ông đã để lại nụ cười ngượng ngùng, vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn cho tôi, nếu cha tôi ở trên thiên đường, có thể nghe được lời của tôi nói, tôi muốn nói với ông, thật ra cây kẹo que kia, còn hơn rất nhiều, rất nhiều tình yêu, bây giờ cha mẹ của anh vẫn còn sống, có cơ hội đối mặt nhau, tức giận, gây gổ, đã là hạnh phúc rồi, đừng oán hận".
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy lệ, nhìn cảnh vật phồn hoa, đột nhiên trong lòng có chút khổ sở.
Hạ Tuyết ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn cảnh vật phồn hoa trước mặt, lại khóc nói: "Nghĩ đến gia gia một mình quạnh quẻ, nếu quả thật muốn hạnh phúc, chúng ta nên hết sức cố gắng, để cho bọn họ tiếp nhận chúng ta mà không phải xem thường hạnh phúc người khác, chỉ lo cho hạnh phúc chúng ta".
Hàn Văn Hạo đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Tuyết, đau lòng nói: "Vậy em sẽ ở chung một chỗ cùng tôi không?"
Hạ Tuyết nghe hỏi, trong lòng của cô đau nhói, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Hàn Văn Hạo nhìn ánh mắt Hạ Tuyết, trong lòng đau nhói, hắn xoay người lại, nắm chặt kẹo que trong tay, nhìn cô, giọng nói mạnh mẽ, kiên quyết: "Tôi đã nghe Daniel hát một ca khúc tặng ẹ của em, tôi có thể đồng ý với cha của em, tôi sẽ chăm sóc con gái của ông thật tốt, tôi sẽ cho em rất nhiều kẹo que, tôi dốc hết toàn lực cho em kẹo que ngọt nhất thiên hạ!!"
Trong lòng của Hạ Tuyết kích động, nhìn Hàn Văn Hạo, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn ra Hạ Tuyết quyết tâm muốn rời khỏi, hắn nắm tay của cô, đặt lên trái tim của mình, cắn chặt răng, hai mắt ửng đỏ, nói: "Hạ Tuyết! Cho tôi một cơ hội!! Tôi muốn sống chung với em, mặc kệ phải đối mặt với bao nhiêu chuyện đáng sợ và nguy hiểm, tôi cũng muốn sống chung với em, tôi cũng không có cách nào sống chung với người khác, nếu như đòi hỏi mọi người tha thứ, vậy tôi!! Tôi sẽ buông bỏ mọi thứ để cầu xin mọi người tha thứ!! Hôm nay tôi cùng em và con gái bên nhau, tôi sợ rằng không có cách nào trả em về bên cạnh Daniel, nếu phải làm một người ích kỷ, tương lai có xuống Địa ngục, vậy hãy để tôi gánh chịu tội! Trước hết cho tôi tình yêu của em trong đời này, sau khi chết, tôi nguyện ý xuống Địa ngục, chịu ngàn vạn năm bị róc xương lóc thịt!"
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, trong lòng đau nhói, đột nhiên khóc rống.
Hai mắt Hàn Văn Hạo cũng rưng rưng ôm lấy Hạ Tuyết vào trong ngực, hôn nhẹ lên tóc cô, nghẹn ngào nói: "Tôi thề với trời, thề với cha mẹ của em ở trên trời, tôi nhất định sẽ chăm sóc con gái của bọn bọ thật tốt, tất cả lỗi lầm và đau khổ, tôi sẽ gánh chịu!! Tôi nhất định sẽ cho em hạnh phúc! Em hãy dũng cảm!! Đi về phía tôi!!"
Hạ Tuyết nắm chặt cổ áo của hắn, khóc rống lên.
Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, ông thật chặt, thật chặt, mặt dính vào trong tóc cô, hai mắt rưng rưng nói ra bí mật nhiều năm: "Yêu em sáu năm rồi, muốn đuổi em đi, bởi vì không biết có thể đem đến cho em hạnh phúc hay không, bây giờ tôi đánh cuộc một lần với số mạng!! Sống thì sống, chết thì chết!!"
Hạ Tuyết đau khổ, run rẩy khóc.
"Tôi biết em muốn đi, đừng đi, tôi muốn sống chung với em, tôi muốn sống chung với em". Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào, khổ sở cầu xin.
Mưa phùn vẫn bay bay, chúng vẫn còn đang tình tự, nếu không, tại sao phải tan tác như vậy.
Hạ Tuyết đứng trước cửa sổ sát đất cao ốc 100 tầng, nhìn mưa phùn bay tán loạn ngoài cửa sổ, hơn nữa có thể nhìn một khách sạn ở nơi xa, đèn bảng hiệu màu xanh dương của khách sạn, trong màn sương mù, nhấp nháy màu sắc thật ấm áp động lòng người, tiếng thang máy sau lưng vang lên, trong lòng của cô vừa động, xoay người lại thấy Hàn Văn Hạo từ trong thang máy đi ra, đang nhìn mình, nở nụ cười dịu dàng nói: "Xác định, bên dưới không có phóng viên, tôi đã bảo hộ vệ giữ chặt cửa rồi".
Hai mắt Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng chớp một cái, lúc nảy hai người lái xe dọc đường, chạy thẳng về nhà riêng Hàn Văn Hạo, có lẽ vì đêm khuya, vừa vặn nhìn thấy tất cả phóng viên rời khỏi, bọn họ đi thẳng về nhà.
Hàn Văn Hạo đứng ở cửa thang máy, nhìn Hạ Tuyết Hạ Tuyết có chút ướt đẫm, mỉm cười nói: "Toàn thân đều ướt rồi, đi tắm đi, tôi còn có phần tài liệu, muốn xem hết".
Không khí lúc này, có chút lúng túng.
"Được" Hạ Tuyết thở nhẹ, cũng sờ mái tóc ướt đẫm của mình, nhìn Hàn Văn Hạo, có chút tinh nghịch hỏi: "Vậy tôi tắm ở phòng sáu năm trước nhé".
Hàn Văn Hạo nghe xong, vừa mập mờ cười, vui vẻ đi về phía Hạ Tuyết, cho đến đi tới trước mặt cô.
Trong lòng của Hạ Tuyết vừa động, thân thể dán vào bức tường thủy tinh, cúi đầu, khẽ cắn môi.
Hàn Văn Hạo vươn tay véo nhẹ cằm của cô, giọng nói khàn khàn chậm rãi: "Gian phòng kia dĩ nhiên ở trong phòng của tôi".
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, nói: "Tôi vừa vào phòng của anh, tôi lại nghĩ đến chuyện của anh và Dạ Thiên Thiên năm ấy".
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo không vui, nheo lại, nói: "Chẳng lẽ trời sinh nhớ phụ nữ luôn nhớ tới một số chuyện không cần thiết?".
"Tôi không có" Hạ Tuyết lầu bầu nói.
"Đi nào" Hắn đột nhiên bật cười, nhẹ nắm tay của cô, kéo cô đi qua phòng khách, sau đó đi lên lầu, từng bước, từng bước đi về phía trước, Hạ Tuyết không nhịn được, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của Hàn Văn, trái tim cô không khỏi rung động, Hàn Văn Hạo dắt Hạ Tuyết đi tới trước cửa phòng, nhẹ nắm khóa cửa, vặn ổ khóa, hai người đi vào.
Hạ Tuyết bước vào phòng của Hàn Văn Hạo, chuyện sáu năm trước, đột nhiên ùa về trong tâm trí mình, lúc đi vào phòng này, vẫn là một cô gái ngây thơ, mặc dù khổ cực một chút, nhưng cũng không chịu đựng quá nhiều, thì ra lúc đó, mình cũng hạnh phúc, cô cười khẽ, nhìn Hàn Văn Hạo một mình đi vào trong tủ áo, lấy ra một cái áo sơ mi, đưa cho Hạ Tuyết, nói: "Tắm rửa một chút đi, tôi bên ngoài chờ em".
Mặt của Hạ Tuyết nữa đỏ lên, nhưng vẫn nhận lấy áo sơ mi, “a” một tiếng, nhỏ giọng đi vào phòng tắm, khép nhẹ cửa lại.
Hàn Văn Hạo nghe tiếng động kia, hai tròng mắt hắn đột nhiên xốc xếch, chớp một cái, đuôi mắt xẹt qua vui vẻ và nụ cười ngọt ngào, dường như có chút không chân thật, cảm giác cả nguời bay bỗng, hắn chậm rãi đi tới trước bàn làm việc của mình, ngồi xuống, một tay chống lên trán, ánh mắt không nhịn được, liếc về phía cánh cửa phòng tắm kia, đột nhiên nghe bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, trên mặt của