Hạ Tuyết ngã trên ghế sa lon, tức giận muốn nổ tung nhìn Hàn Văn Hạo, la hét: "Anh làm gì đấy? Tôi không muốn vào phòng của anh, vợ chưa cưới của anh vẫn còn ở bên ngoài!"
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, đột nhiên cười lạnh, nhanh chóng đi lên phía trước, nắm chặt cánh tay của cô, kéo cả người cô lên, buộc cô đối mặt với mình, tròng mắt hơi híp nói: "Không cần cô nhắc nhở tôi — vợ chưa cưới của tôi ở bên ngoài, giống như tôi không có mắt, không nhìn thấy cô ấy! So với cô ấy, cô cũng không là cái gì!"
Hai tròng mắt Hạ Tuyết tức giận đỏ lên, lồng ngực muốn nổ tung, trừng mắt nhìn cặp mắt vô tình của hắn, cô cười lạnh nói: "Nếu là như vậy, anh kéo tôi vào đây làm cái gì?"
Hàn Văn Hạo nhìn chặt cô nói: "Không nên hiểu lầm! Đó là cha tôi muốn tôi chăm sóc tôt cho cô! Mẹ đứa bé!"
Hắn vừa nói xong, liền quăng cả người cô ngã xuống ghế gỗ lim!
"A —" Cả người Hạ Tuyết ngã trên ghế sa lon, đau đến không chịu nổi, ôm bên hông, cô tức giận muốn nhào đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo lại níu chặt cô, lớn tiếng nói: "Cô đừng ở trong gia đình tôi, không có chút tư thái, toàn thân lộ ra thô tục và ghê tởm! Tốt nhất là cô ở trong phòng này cho tôi, không nên ra ngoài làm mất mặt xấu hổ! Hôm nay các tân khách tới, không giàu cũng quý, ai cũng biết cô là vợ trước của tôi, cô cũng không ngại mất thể diện sao?"
Hạ Tuyết thật sự nổi giận, trải qua tình yêu rối rắm làm cho cô mệt chết đi được, nhưng hôm nay cô hoàn toàn nổi giận, cô lập tức quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, vành mắt đỏ hồng, nghẹn ngào nói: "Coi như chia tay, tôi cũng không có hận anh! Tốt nhất anh không nên đối xử với tôi như vậy!"
Hàn Văn Hạo nghe cô nói lời vô căn cứ, thật sự cảm thấy rất buồn cười, nói: "Chia tay? Cô có quá ngây thơ hay không? Chúng ta yêu lúc nào mà chia tay?"
Hạ Tuyết nhìn hắn, linh hồn bắt đầu run rẩy, có chút lạnh lẽo xâm chiếm toàn thân.
Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc nét mặt kia của Hạ Tuyết, hai tròng mắt hắn chợt lóe, lạnh lùng nói: "Những ngày tháng trước kia, không tồn tại cái gì cả, đừng cho là tôi quan tâm giống như cô! Bây giờ trong mắt của tôi, cô không là gì cả! Chỉ là một trong ngàn vạn người phụ của tôi!"
Hạ Tuyết nhìn hắn, hai mắt trợn to, nước mắt lơ lửng ở phía trên!
Hàn Văn Hạo không nhìn thấy, lại ném cô về vị trí, sau đó ngồi bên cạnh cô, cầm bình trà lên, rót đầy một ly trà, đặt bình trà xuống, mới nói: "Uống đi! Uống xong cút ngay ra khỏi phòng này, đừng đi nhầm phòng cho tôi! Loại người như cô, tôi sợ nhất chính là cô đi nhầm vào phòng của hai em trai tôi, sau đó phá hư cuộc đời của bọn hắn!"
Hạ Tuyết vẫn nhìn hắn lạnh lùng quay mặt, giọt nước mắt thật to rơi xuống.
Hàn Văn Hạo nghe tiếng gõ cửa, nhàn nhạt lên tiếng “Vào đi”.
Lý thẩm cầm một cái khay, đẩy cửa đi tới, lập tức cảm thấy bầu không khí vô cùng mập mờ, làm cho bà có chút căng thẳng nói: "Đây là lễ phục phu nhân muốn tôi đưa cho Hạ tiểu thư thay đổi".
Hạ Tuyết sửng sốt, tạm thời đè nén xuống tâm trạng đau lòng, nhìn Lý thẩm đem một cái khay kim loại nhẹ đặt ở trên bàn trà, trên khay là một bộ sườn xám màu trắng bạc, phía trên dùng bạch kim và kim tuyến vàng thêu đóa hoa mẫu đơn trông rất sống động, phía trên bộ sườn xám đặt một dây chuyền ngọc mặt trăng đắt tiền, một vòng ngọc màu tím, một cái trâm cài đầu hình con bướm bằng ngọc.
Hạ Tuyết vừa nhìn, cũng biết vô luận từ sườn xám hay là dây chuyền ngọc, cũng giá trị xa xỉ, cô có chút ngạc nhiên nhìn Lý thẩm.
Lý thẩm mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Bộ sườn xám này do thợ may tốt nhất trong nước may, phu nhân nói, lần trước nhìn thấy