Rốt cuộc đội ngũ rước dâu đã trở về, vì 11 giờ mới làm lễ kết hôn, cho nên Mộng Hàm ra gian nhà phụ cận của Hàn gia nghỉ ngơi, Hàn Văn Vũ vừa trở lại, vừa cắn cà rốt vừa vội vàng xông lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Hạ Tuyết mặc sườn xám màu trắng thêu hoa Mẫu Đơn, tượng trưng nữ chủ nhân Hàn gia, đeo dây chuyền ngọc mặt trăng mà chỉ có mẹ đeo trong những dịp gặp gỡ long trọng trong gia tộc, vừa từ trong phòng của anh trai đi ra, còn vừa quét nhẹ váy, giống như không có gì xảy ra, Hàn Văn Vũ hít vào một hơi, nửa củ cà rốt đang cắn trong miệng rớt xuống!
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng Hàn Văn Vũ giương mắt nhìn, cô cũng không có quá chú ý, chỉ có chút buồn cười nói: "Mọi người đã về rồi? Tất cả thuận lợi chứ?"
Hàn Văn Vũ vẫn khiếp sợ nhìn Hạ Tuyết đeo dây chuyền ngọc mặt trăng, bị dọa đến không nói nên lời.
Lúc này Hạ Tuyết mới ngạc nhiên nhìn hắn, có chút ngượng ngùng khẽ vuốt búi tóc một cái, miễn cưỡng cười nói: "Tôi — rất kỳ lạ sao?"
Cô vừa nói xong, liền đi về phía Hàn Văn Vũ, đang cất bước đi tới thì nhìn thấy những người giúp việc đi tới đi lui, nhìn cô, cũng vô cùng khiếp sợ, thực sự cô đã bị dọa sợ, không biết có chuyện gì, đi đến trước mặt của Hàn Văn Vũ, nhỏ giọng nhìn những thứ này người giúp việc, vẫn còn đang ở nơi đó bàn luận xôn xao, cô không nhịn được hỏi: "Văn Vũ, có chuyện gì xảy ra? Tất cả mọi người nhìn tôi — Chuyện gì xảy ra? Tôi rất kỳ lạ sao?"
Đôi mắt to hồn nhiên của Hàn Văn Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ củaHạ Tuyết, nét mặt không biết gì cả, hắn trừng to hai mắt!
"Anh — Anh — Nói mau nói đi! Gấp chết người!" Hạ Tuyết không nhịn được mặt hơi đỏ lên, nhìn Hàn Văn Vũ hỏi!
Rốt cuộc Hàn Văn Vũ duỗi ngón tay, chỉ chỉ toàn thân Hạ Tuyết từ cao đến thấp, còn có dây chuyền mặt trăng, có chút không thể tin nổi, con ngươi trợn to nhìn cô hỏi: "Cô — quần áo này — và sợ dây chuyền mặt trăng này, ai cho cô?"
"Mẹ của anh đó!" Hạ Tuyết vẫn hồn nhiên mở to mắt, giống như thiếu phụ khuê các đáng yêu trong thời kỳ dân quốc, trả lời xong câu hỏi của Hàn Văn Vũ, lại ngây ngô cười, khẽ vuốt búi tóc của mình nói: "Rất...... Rất kỳ lạ sao? Khó coi sao?"
Hàn Văn Vũ muốn nở nụ cười, nhưng không cười được, chỉ ngây ngô gật đầu, nói: "Đẹp — rất đẹp — vô cùng đẹp —"
Hắn vừa nói xong, lại có chút sợ hãi, vươn tay làm dấu chữ thập trước mặt của Hạ Tuyết, từ trước đến giờ, Hạ Tuyết và Văn Vũ giống như là "Một mẹ" sinh ra, cô nhìn thấy động tác của Hàn Văn Vũ như kính bề trên, cô hoảng sợ, hai tay chặn lồng ngực của mình, nói: "Này! Anh làm dấu chữ thập ình hay làm cho tôi vậy? Anh đang cầu nguyện ình hay cầu nguyện cho tôi hả?"
Hàn Văn Vũ cười ha ha, không dám nói ra, chẳng qua cười có chút khó coi, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Anh cả biết cô thay quần áo, ăn mặc như vậy không?!"
"Đương nhiên!" Hạ Tuyết nói ngay, cô lập tức xoay người, ngập ngừng nói: "Tôi mặc như vậy chắc chắn rất kỳ lạ, tôi muốn đổi lại!"
"Ai! Không cần! Cũng rất đẹp mà, cho nên tôi mới giật mình kinh ngạc mà! Ha ha ha! Không có gì, không có gì!" Hàn Văn Vũ lập tức nắm chặt cánh tay Hạ Tuyết, kéo cô trở lại, khôi hài nói: "OK — OK — ngoan! Rất đẹp!"
"Tôi không tin anh! Anh và tôi cùng ăn cà rốt, anh và tôi đều không phải thứ tốt!" Hạ Tuyết muốn tìm người bình thường để hỏi.
"Các người đang làm gì?" Hàn Văn Kiệt đi lên lầu, chuẩn bị đổi lễ phục màu trắng, sau đó nhìn thấy Hạ Tuyết mặc sườn xám thêu hoa Mẫu Đơn, đeo dây chuyền mặt trăng, đoan trang xinh đẹp đứng ở hành lang, nhất thời thị giác của hắn chấn động mãnh liệt, khẩn trương lên.
"Văn Kiệt — Anh tới vừa đúng lúc — Tôi ăn mặc rất kỳ lạ sao?" Hạ Tuyết lập tức đi tới trước mặt của Hàn Văn Kiệt, muốn tìm người đàng hoàng tới hỏi.
Hàn Văn Kiệt ném ngay ra một cái vấn đề —"Bộ quần áo và dây chuyền này, ai đưa cho cô?"
"Mẹ anh đó!" Hạ Tuyết muốn khóc!
"Đừng nói tục a!" Hàn Văn Vũ đứng ở phía sau cười nói.
"Tôi chỉ nói bộ quần áo là do người mẹ vĩ đại của các người cho!" Hạ Tuyết muốn điên rồi!
Hàn Văn Kiệt nghe xong, đột nhiên không khỏi dịu dàng cười khẽ, nhìn Hạ Tuyết hôm nay quả thật ưu nhã xinh đẹp động lòng người, như nữ chủ nhân, có lẽ hắn hiểu ý định của mẹ, bất đắc dĩ thở dài, vươn tay, khẽ chạm vào cánh tay Hạ Tuyết nói: "Không có gì — Chẳng qua rất đẹp — nhìn rất đẹp — Mau đi xuống đi, Hi Văn và cha mẹ tôi, cùng các chú bác cùng ở chung một chỗ, vẫn còn đang tán gẫu chuyện mẹ của đứa bé rất xinh đẹp, bất kể thân phận của cô và anh cả như thế nào, hay là nên đi xuống gặp bà con họ hàng — Đi đi —"
Mặc dù trong lòng Hạ Tuyết có chút lo lắng, nhưng đành phải nhắm mắt, nhìn anh em bọn họ một cái, mới chậm rãi đi qua hành lang thật dài, đi xuống bậc thang —
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt nhìn theo bóng lưng xinh đẹp uyển chuyển của Hạ Tuyết, trên mặt vẫn có chút cổ quái.
"Tại sao mẹ còn chưa xuống?" Hi Văn ngồi giữa ông bà nội, nhìn rất nhiều ông chú bác, Ông cả, Ông hai và các bà mợ, thím, dĩ nhiên còn có cha của mình vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi một bên, lo lắng hỏi mẹ!
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, trên nét mặt tràn đầy thú vị, cầm ly trà Thiết Quan Âm lên, khẽ nhấm một hớp.
Vẻ mặt Hàn Trung Trí cũng có chút bất mãn,