Trong lòng của Hạ Tuyết chấn động mạnh, bị cơn sóng ngọt ngào và hạnh phúc, vây lại thật chặt, rốt cuộc cô nở nụ cười, nhìn bên trong màn hình lớn, rõ ràng xuất hiện hình ảnh của mình trong bộ phim “Vương triều hiện đại” mặc váy dài lộng lẫy, cưỡi trên con ngựa trắng đang cất vó, nở nụ cười, ngoái đầu nhìn lại, trong chớp mắt, màn hình dừng lại, chiếu ra một đoàn chữ: đêm hôm đó, anh xem tới nhìn lui nụ cười của em, biết cô gái này đáng để anh quý trọng cả đời!
Nước mắt Hạ Tuyết tuôn như suối, lại nhìn bên trong màn hình lớn, xuất hiện hình ảnh mình mặc đồng phục bệnh nhân, bên ngoài khoác áo khoác màu hồng, mái tóc cắt ngắn, đứng ở trong tuyết, mỗi một tấm hình, đều tinh tế, động lòng người, hai tròng mắt tràn đầy tình cảm, thậm chí còn nhìn thất mình dắt tay em trai, đứng ở trong tuyết, nhìn phương xa kêu tên cha mẹ, Hạ Tuyết nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ em trai, trong lòng của cô chợt đau nhói, nước mắt lại rơi xuống, khẽ giấu mặt nức nở, nhìn phía dưới một đoàn chữ: Tuyết Nhi, cuộc sống luôn có nghèo khó và ốm đau vất vả, ☽♐♑♒♓♀♂☝cám ơn em đã kiên cường đi tới, đi vào trong thế giới của anh, anh xin hứa với cha mẹ ở trên thiên đường, anh nhất định sẽ chăm sóc cho em và Hi Văn thật tốt, cùng với em trai chúng ta, Hạ Hân!
Hạ Tuyết cảm động cười nhỏ, lau sạch nước mắt nhìn tiếp hình ảnh cắt đến nước Pháp, khi đó, tóc mình đã chạm vai, http://mặc váy dài trắng như tuyết, khoác áo khoác ngoài màu đen, ôm bài thi, đi về phía trường học, khi đó, mình đã trải qua khổ sở đi tới, đang quay đầu về phíaống kính nhìn Daniel vui vẻ cười nói: đừng chụp á! Xấu xí chết rồi!
Hạ Tuyết nhìn mình rất xấu hổ trong màn hình, không nhịn được, cười một tiếng, cặp mắt lóe lên xúc động!
Trong tấm hình Hạ Tuyết đi tới cửa trường học, đứng trong tuyết rơi, xoay người lại nhìn ống kính, tràn đầy lòng tin cười nói: "Tôi sẽ cố gắng! Tôi nhất định sẽ vì lý tưởng mà cố gắng!"
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
Trong màn hình lớn, lại cắt đến sáu năm sau, đó là buổi lễ trao giải Kim Mã, mình đang cầm chiếc cúp màu vàng, dắt tay con gái, nhìn ống kính, khóc nói: "Tôi nhớ đêm hôm đó, tôi ôm bảo bối vừa sinh ra được vài tháng, ngồi xổm trước một chiếc TV, nhìn Văn Vũ, người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời đọc tên của tôi, khi đó, tôi cảm ơn mọi thứ xing quanh mình! Cảm ơn từng người đã yêu mến tôi! Cảm ơn cha mẹ tôi, đã cho tôi sinh mạng! Cảm ơn Tôn đạo diễn cho tôi cơ hội để tôi bước vào giới điện ảnh, cảm ơn người thầy của tôi, Trương Đạo diễn, đã cho tôi cơ hội đi đến học tập tại Học viện điện ảnh Pháp! Trong thời gian này, tôi có giãy giụa, tôi có lùi bước, tôi có muốn bỏ cuộc, nhưng sư phụ đã nói với tôi, rút lui là người không có dũng khí, cô muốn rút lui sao? ๖ۣۜTôi không muốn rút lui!! Bởi vì tôi khát vọng trở thành nữ chính đứng trên khán đài!!Lúc này, tôi cám ơn con gái của tôi, bởi vì có con gái, để cho tôi hiểu được, làm một người mẹ, cần phải bao nhiêu dũng khí!! Cám ơn con gái đã làm bạn với tôi trong đời! cho tôi kiên trì đi tới hiện tại! Daniel, trong sáu năm qua, chúng ta đã từng nói, chúng ta sẽ trở lại, mang theo con gái cùng đi dưới ánh mặt trời, tiếp nhận tất cả!! Cám ơn anh! Daniel! Cám ơn anh đã làm bạn trên đường đời, cho em yêu thương và ủng hộ lớn nhất!! Cám ơn anh!! Cám ơn Văn Vũ! Cám ơn bác sĩ Hàn, cám ơn anh đã cùng tôi vượt qua thời gian tối tăm nhất trong cuộc sống, cám ơn ———— Cám ơn người đã tổ chức cho tôi một buổi tối sinh nhật, cho tôi dịu dàng ———— Cám ơn mọi người!"
Hạ Tuyết nhìn thấy mình, đã từng đứng trước bục trao giải thưởng nói, cô kích động khóc, khóc đến không thành tiếng, lại nhìn thấy màn hình dừng lại lúc mình đang cầm chiếc cúp cùng con gái hôn, xuất hiện một dòng chữ: Diễn đàn.Hạ Tuyết, đêm hôm đó, anh đã xem buổi lễ trao giải, lúc biết em đoạt giải thưởng, anh cám ơn em, đã ngoan cường đi đến một cuộc sống sáng lạn! Cám ơn em, ưu tú như vậy, tự tin như vậy, đi đến bên cạnh anh!
Hạ Tuyết không nhịn được xúc động bật khóc, cuối cùng nhìn thấy mình mặc chiếc váy dài "Đạp tuyết tìm mai", đứng trước bục trao giải thưởng, cảm động nghẹn ngào nói: "Bây giờ em đứng trước khán giả cả nước, nói với anh ———— Em yêu anh ———— Văn Hạo ———— Em yêu anh ———— Anh hãy về đi ———— Em và con gái đang chờ anh, chúng ta một nhà ba người, nhất định sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ ———— Xin tin em ———— Em nhất định sẽ yêu anh thật tốt, làm tốt trách nhiệm của một người vợ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ nắm tay của anh, vượt qua tất cả, đời này kiếp này, đến chết cũng không thay đổi!!"
Hạ Tuyết rơi lệ, nhìn hình ảnh của mình, dũng cảm như thế, đột nhiên nở nụ cười, lại sững sờ, nhìn thấy trong màn hình lại chuyển đến Hàn Văn Hạo, bóng dáng của hắn xuất hiện trước màn hình, nhìn mình, cười khẽ, hai mắt lại tràn qua cảm động và dịu dàng, nói: "Hạ Tuyết ———— Anh yêu em ———— Hãy tin tưởng anh ———— nhất định anh sẽ rất yêu em, làm tròn trách nhiệm của một người chồng, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ dắt tay của em, trải qua từng ngày, đời này kiếp này ———— Đến chết cũng không đổi!"
Hạ Tuyết đột nhiên khóc rống lên, chìm đắm trong cảm động, cả bầu trời lại bùng