Sân bắn súng rất lớn, nhưng cũng không tính là quá mênh mông.
Sắp tới sẽ là đại hội vận động châu Á, họ sắp phải vào vòng thi dự tuyển, không ít người đều đang tăng cường huấn luyện, bia tập bắn đã đầy hơn phân nửa rồi.
Có người giúp đỡ đem hành lý đưa đến chỗ ở, Diệp Chi được dẫn dắt đi qua sân tập huấn, trong tay còn ôm cái khăn choàng vừa nãy cởi xuống, cô hiếu kỳ đánh giá khắp hai bên.
Tiếng súng nổ giòn giã đột nhiên vang lên.
Gần ngay cạnh bên.
Diệp Chi theo phản xạ giật lùi lại một bước, cô bị dọa đến giật nảy mình, rồi đưa mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Cháu sợ tiếng súng à?”Một vị huấn luyện viên trung niên ở bên cạnh cô cười cười, ngữ khí rất điềm đạm, “Đừng sợ, đã ở đây rồi thì phải tập làm quen với việc này.”
Bước chân của Diệp Chi chợt ngừng lại, lắc đầu: “Cháu không sợ.”
Cô trả lời quá nghiêm túc, các vị huấn luyện viên đưa mắt nhìn nhau, ngược lại vang lên từng tràng tiếng cười nhẹ đầy thiện ý.
“Không sao đâu, sợ súng thì có gì mất mặt đâu chứ? Có những đội viên mới vừa vào đội còn sợ đến bật khóc nữa đấy. “
Vị huấn luyện viên trung niên vừa cùng cô nói chuyện không lưu tâm, phất phất tay cười nói: “Sau này không sợ nữa là được. Tiếng súng ấy mà, nghe lần đầu sẽ sợ, nghe lần hai run rẩy, nghe lần thứ mấy nghìn mấy chục nghìn, cho dù có đang ngủ cũng không tỉnh nổi…..”
Diệp Chi chớp chớp mắt, nhìn về phía mấy tấm bia đạn ở hai bên.
Trong sân tập luyện luôn có người huấn luyện, thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên không ngừng nghỉ.
Dần dần hình như đúng thật không còn đáng sợ nữa.
Nhân lúc không có ai chú ý, Diệp Chi khẽ vỗ vỗ trước ngực vài cái, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục đánh giá khắp xung quanh.
“Phía bên này là sân huấn luyện dành cho súng hơi, còn bên kia là dành cho súng lục, phòng làm việc của em ở bên khu súng lục kia.”
Nữ huấn luyện viên ở bên cạnh cô tên là Lưu Nhàn, tuy đã 40 tuổi rồi, nhưng vẫn gìn giữ được tư thế oai hùng của các tay bắn súng, chủ động cùng Diệp Chi giới thiệu: “Tập luyện môn vận động bắn súng này đa số đều là chấn thương do tập luyện quá sức, em chỉ cần chú ý thật kỹ trạng thái cơ thể ngày thường của các đội viên, thời khắc mấu chốt có thể phản ứng kịp thời là được rồi.”
Diệp Chi chăm chú lắng nghe: “Em biết rồi ạ.”
Cô trả lời rất nghiêm túc, khẽ gật đầu một cái, tóc ngắn suôn mượt cũng theo đó mà rũ xuống, tóc mái ở trước trán cũng lay động phấp phới, lộ ra cặp chân mày vô cùng thanh tú.
Mấy vị huấn luyện viên đưa mắt nhìn nhau, buồn vui lẫn lộn.
Người đội y vừa mới đến này tính cách nhìn vào trông rất điềm đạm, có lẽ sẽ không đến nỗi chưa ở được hai ngày đã bỏ chạy mất, chỉ là cô thực sự còn quá trẻ, nhìn thế nào cũng đều khiến cho người ta có cảm giác lo lắng không chắc chắn.
Tuy rằng nói có thể ở lại đội y tế chính là một chuyện tốt, nhưng nếu như đến đội y tế mà không làm được gì ra trò, cũng vô dụng mà thôi.
Mấy người bọn họ thực sự đều đang hoài nghi cô gái nhỏ ở trước mắt đây có thể làm được việc gì ra trò hay không, bước chân bọn họ thả chậm lại, thấp giọng trao đổi cùng Sài Quốc Hiên.
………………
“Đều là súng hơi, đạn được sử dụng lực bắn rất yếu, nhưng cũng không thể nhắm vào người mà bắn.”
“Tấm bia được chia thành hai loại 10m và 50m, phần lớn mọi người đều có thể tập trung vào cả hai hạng mục.”
“Bình thường không có mấy ai quan tâm, cho nên cũng xem như là hạng mục ít người chú ý, nhưng chỉ cần đại hội vận động Olympic xếp nó vào trong danh sách hạng mục cần thi đấu, thì người đầu tiên giành huy chương vàng chính là chúng ta đấy.”
Lưu Nhàn không có quá lo lắng như những người khác, cả đoạn đường vẫn luôn giới thiệu cho cô, trong ngữ khí lộ ra vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt: “Bốn năm một lần, đôi mắt của khán giả toàn quốc đều đang dõi theo chúng ta, chúng ta phải thể hiện thật tốt.”
Diệp Chi lắng nghe rất chuyên chú, lông mị nhẹ nhàng xòe ra, đôi mắt đen láy trong veo phát sáng.
Tầm mắt của cô rất nhanh bị tấm ảnh treo ở trên tường hấp dẫn.
Trên nền vải nhung màu đen thuần được khắc lên những nét bút mạnh mẽ màu vàng kim, bên dưới là một dãy các bức ảnh, đều là những bức ảnh thi đấu do các phóng viên chụp lại.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên Diệp Chi đã liền nhìn thấy vị huấn luyện viên trẻ trung đến quá đáng mà mình vừa gặp hôm nay.
Gương mặt trên bức ảnh còn non nớt hơn so với người thật cô nhìn thấy, còn mang theo khí chất thiếu niên chưa kịp phai đi hoàn toàn, nhưng thân hình thì lại săn chắc dễ nhìn thấy.
Trong một bối cảnh mơ hồ, có người thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi màu đen tay áo được xắn lên phân nửa, tay phải đang cầm súng, tay trái đút vào túi quần, lưng đứng thẳng tắp trông giống như một cây lao, miệng súng nhắm thẳng vào hồng tâm của tấm bia nơi xa xa.
Ngũ quan của anh đã bắt đầu trở nên sắc nét hơn, dưới cặp kính bảo hộ, đôi mắt đen nhánh ấy sáng rực trầm tĩnh lại quyết đoán, trông giống như đang tỏa ra ánh sáng, cho dù đó chỉ là một bức ảnh xưa cũ thời trẻ nhưng cũng không thể nào làm lu mờ vẻ mạnh mẽ sắc sảo ấy của anh.
Bước chân của Diệp Chi hơi ngừng lại.
Lưu Nhàn phát hiện ra tầm mắt của cô, cũng theo đó mà nhìn qua.
“Đây là bức tường thành tích, đặc biệt dùng để tôn vinh các đội viên lần đầu tiên giành được quán quân đấy. Người em đang nhìn chính là Lâm Mộ Đông, đẹp trai nhỉ?”
Lưu Nhàn cười cười, cùng cô đùa cợt nói một câu: “Nhà vô địch thế giới, hạng mục súng hơi 10m. Lúc cậu ấy giành được quán quân chỉ mới có ___ mới có 17 tuổi thôi đấy, vô cùng có thiên phú, vừa xuất đạo mà đã phá vỡ phong tỏa huy chương vàng của Nga. Chỉ cần có cậu ấy, huy chương vàng hạng mục súng hơi chúng ta sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay.”
Lưu Nhàn vỗ vỗ vai Diệp Chi, tỏ ý bảo cô nhìn vào tủ trưng bày huy chương vàng ở bên cạnh: “Hai lần đạt quán quân đại hội vận động Olympic, huy chương vàng đợt trước cũng là do cậu ấy giành được đấy. Trông cũng rất đẹp trai, suốt mấy năm qua chưa từng thay đổi, mấy cô gái nhỏ đều rất thích cậu ấy….”
Đúng thật không thể đẹp trai hơn được nữa.
Diệp Chi tín phục mà gật gật đầu, lại cẩn thận nghĩ đến cái người mà bản thân mình đã gặp.
So với trên ảnh vẫn là có chút không giống nhau nha.
Không chỉ có ngũ quan đã phai đi chút khí thế thiếu niên còn sót lại, hơi thở áp bách xâm lược lại càng biến nên mạnh mẽ hơn, đôi mắt mà cô nhìn thấy kia cũng sâu xa hơn so với trong bức ảnh.
Đôi mắt kia đen kịt đến mức trông giống như có thể hút tất cả mọi thứ vào đấy, cho dù là tầm mắt giao nhau, cũng có thể không cẩn thận mà bị hút vào trong đấy.
Thật…..dọa người nha.
Còn đáng sợ hơn cả tiếng súng bắn nữa.
Diệp Chi vò vò tay áo, nghiêm túc xác định lại thứ nguy hiểm nhất mà bản thân đã gặp phải từ khi đến đội bắn súng.
“Vốn dĩ trận thi đấu lần này cũng đã định là sẽ do cậu ấy dẫn đội, nhưng lại đột ngột thay đổi người, áp lực của cả đội lại tăng lên không ít.”
Vị huấn luyện viên trung niên ở bên cạnh thở dài một hơi, không khỏi tiếc nuối: “Giá như ____ ”
Lời nói ở phía sau còn chưa nói hết, Sài Quốc Hiên ở sau lưng bỗng nhiên nghiêm nghị ho một tiếng.
Vị huấn luyện viên trung niên cứng miệng, không nói thêm gì nữa.
Mấy vị huấn luyện viên bạn một câu tôi một câu, chớp mắt đã đưa chủ đề câu chuyện đến một nơi khác.
Diệp Chi đi theo bên cạnh, nghiêm túc lắng nghe lời nói của mọi người, có thể chen một câu thì sẽ chen một câu, không chen được sẽ an tĩnh ở bên cạnh lắng nghe, trong lòng không khỏi nhớ đến chuyện mà vừa nãy mọi người giữ kín như bưng.
Diệp Chi lại nhớ đến cái tay phải đeo vòng bảo hộ ở cổ
tay kia.
Anh ấy…..đã bị thương gì rồi sao?
Đối với vận động viên bắn súng mà nói, tay chính là bộ phận quan trọng nhất. Nếu như tay cầm súng không vững, mục tiêu trên tấm bia chớp nhoáng sẽ bị vụt qua, thậm chí bắn phải tấm bia của người khác cũng không phải là chuyện không thể.
Môn vận động bắn súng đơn thuần sẽ không quá dễ dàng tạo thành tổn thương nghiêm trọng đến như thế, nói không chừng là có gì đó ngoài ý muốn.
Gặp tổn thương trong vận động và các ngoại thương bình thường đều tương thông với nhau, Diệp Chi ở trong lòng đang lật lại các bệnh án có liên quan đến cơ khớp xương cổ tay, tiếp tục đi về phía trước vài bước, thấp thoáng nhận ra tiếng nói chuyện ở bên cạnh đang nhỏ dần, cô vô thức ngẩng đầu lên.
Chuyện gì cũng lo sợ.
Vừa rồi cô đang nhớ đến đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu không đáy kia, vừa ngẩng đầu lên thế mà lại nhìn thấy người thật rồi.
Diệp Chi sờ sờ cổ tay áo, nắm bắt thời gian, đem hết suy nghĩ vứt ra khỏi đầu.
Người sợ Lâm Mộ Đông hiển nhiên không chỉ có mỗi mình cô, các vị huấn luyện viên đa số đều là vận động viên về hưu, người trẻ nhất cũng tầm cỡ 37-38 tuổi, lúc nhìn thấy anh lại vô thức hạ thấp giọng nói, khách khí mà chào hỏi vài câu.
Lâm Mộ Đông kiệm lời, nhưng lại không có kiêu ngạo như trong tưởng tượng của Diệp Chi, cẩn thận kỹ lưỡng trả lời từng câu, rồi trở tay đóng cánh cửa ở sau lưng lại: “Bên trong đang huấn luyện, tạm thời không thể quấy rầy.”
Mấy vị huấn luyện viên ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc đều trông có chút gượng gạo.
“Mộ Đông. “Sài Quốc Hiên ho một tiếng, bước nhanh qua đấy, đè thấp giọng nói, “Diệp đội y người ta mới đến lần đầu, cậu để con bé nhìn một lúc đi, cũng xem như là giúp đỡ công việc của người ta…..”
Lâm Mộ Đông khẽ cụp mắt xuống, giọng nói nhàn nhạt: “Bây giờ là giờ làm việc của Diệp đội y sao?”
Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại giống như hoa tuyết đông cứng bên ngoài cửa sổ, lạnh lẽo khiến người ta không kìm được rùng mình một phen.
Sài Quốc Hiên có chút gượng gạo, quay đầu nhìn cô gái nhỏ với dáng vẻ bị dọa không nhẹ một cái, đang muốn giảng hòa, Diệp Chi ở phía sau lưng đã chợt thành thật mà lắc lắc đầu: “Không phải.”
Âm giọng mềm mại dễ nghe phát ra trong thời tiết giá lạnh, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp rõ ràng.
Lâm Mộ Đông ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, tầm mắt rơi ở trên người Diệp Chi.
Diệp Chi chớp chớp mắt, đang do dự không biết nên lùi lại hay là nên trốn ở sau lưng của Lưu Nhàn, còn chưa kịp hành động, Lâm Mộ Đông đã lên tiếng: “Nhưng hiện tại là thời gian làm việc của tôi, các đội viên đang mô phỏng khảo hạch của vòng dự thi.”
Lâm Mộ Đông thu hồi tầm mắt: “Không thể bị quấy rầy, đi đường khác đi.”
Không ngờ rằng anh còn nguyện ý giải thích hai câu, Sài Quốc Hiên mừng không thể tả, không chút để bụng cái ngữ khí vẫn còn lạnh nhạt của Lâm Mộ Đông, vui mừng vỗ vỗ bả vai của anh: “Cậu nói sớm một chút không phải được rồi sao? Cứ nói là cậu đang khảo hạch đi, có ai dám làm trái ý cậu đâu…..đi thôi đi thôi, chúng ta đi đường khác vậy.”
Có lời nói của anh, mấy vị huấn luyện viên đều thở phào một hơi, lần lượt đi vòng đường khác.
Lưu Nhàn một phát nắm lấy Diệp Chi, kéo theo cô gái nhỏ vẫn còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi vòng qua, bước lên cầu thang đi lên tầng 2.
“Nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là tủ lạnh hình người của đội chúng ta đấy, sau này tránh xa cậu ấy ra một chút, nếu không bị lạnh chết cũng không ai dám cứu em đâu.”
Thấy Diệp Chi vẫn có chút chưa hồi hồn, Lưu Nhàn tưởng cô bị dọa sợ rồi, cười cười chế giễu một câu, xoay qua an ủi: “Không cần sợ, huấn luyện viên Lâm không thích tìm phiền phức, công việc nghiệp vụ cũng không kén chọn, làm đội viên giành huy chương vàng, làm huấn luyện viên ra người kế nhiệm ___ chính là ở trong mắt cậu ấy chỉ có mỗi súng mà thôi, bình thường muốn nghe cậu ta nói chuyện vài câu, thế phải coi vận khí thế nào đã.”
Ngày đầu tiên đến đã gặp phải khảo hạch, Lưu Nhàn sợ cô có thành kiến với Lâm Mộ Đông, nên có lòng giải thích thêm vài câu.
Trong đội chia thành hai hạng mục súng trường hơi và súng lục, Lưu Nhàn sau khi về hưu năm 42 tuổi vẫn luôn ở lại trong đội súng lục, hiện tại đang cùng Lâm Mộ Đông phân chia nhiệm vụ huấn luyện viên chính ở hạng mục súng lục nam-nữ, sự hiểu biết về Lâm Mộ Đông cũng nhiều hơn người khác một chút.
“Không thể nói nhiều……đáng tiếc đây là thật đấy, không ai dám đoán hiện tại cậu ấy có thể giúp chúng ta lấy về bao nhiêu cái huy chương vàng nữa.”
Lưu Nhàn liếc nhìn Sài Quốc Hiên một cái, đè thấp giọng nói: “Thế hội vận động Olympic đợt trước đột nhiên thay đổi quy tắc, thành tích của đội chúng ta thực sự rất bình thường. Cái huy chương vàng duy nhất chính là do cậu ấy giành được đấy, còn là thủ kim___nếu không phải vì điều này, thì sớm đã bị toàn thể chỉnh đốn thay máu hết rồi.”
Lưu Nhàn thở dài một hơi: “Trong lòng mọi người đều rất rõ…… ”
Lâm Mộ Đông ở trong đội có một phần đãi ngộ đặc biệt như thế này, đương nhiên không chỉ bởi vì sự kiên trì bảo vệ từ trước đến giờ của Sài Quốc Hiên.
Diệp Chi gật gật đầu, lại không nhịn được quay đầu nhìn thêm một lúc.
Người đã đi hết rồi, trong sân tập huấn có lẽ vẫn còn đang trong quá trình khảo hạch, Lâm Mộ Đông vẫn không thể lập tức đi vào đấy, anh đứng ôm tay dựa vào bên cửa, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đôi mắt đen láy lạnh lẽo ấy đang khép lại, ánh nắng nhàn nhạt buổi chiều ngày đông chiếu xuống, xuôi theo vầng trán anh tuấn thâm thúy nhẹ nhàng lướt qua.
Khiến cả người Lâm Mộ Đông trông như đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Bước chân của Diệp Chi khẽ dừng lại, nghe thấy Lưu Nhàn đang kêu bản thân mình, đang muốn quay đầu đuổi theo, Lâm Mộ Đông đột nhiên như đã phát hiện ra, anh mở đôi mắt ra.
Nhất thời mất hồn, Diệp Chi như bị vô vàn băng tuyết bao trùm lấy cô.
………
Từng chút từng chút một.
Diệp Chi âm thầm tu chỉnh lại ấn tượng của chính bản thân mình, bị Lưu Nhàn kéo lấy đi vòng qua hành lang, cuối cùng cô đem cái rùng mình vì bị dọa khi nãy nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.