Lâm Mộ Đông chau mày lại.
Anh là do Sài Quốc Hiên một tay dẫn dắt, anh đối với người thầy này luôn kính trọng trong mọi mặt, nhưng anh vẫn luôn không thể tiếp nhận chuyện Sài Quốc Hiên đến cả việc người ta mấy giờ đi ngủ muốn đều muốn lo quản này.
Riêng Sài Quốc Hiên cảm thấy chuyện này rất cần thiết.
Sài Quốc Hiên cảm thấy đây chính là cơ hội tốt để rèn luyện Lâm Mộ Đông, ông vẫn đang thúc giục anh: “Mau đi đi, ngày mai tôi phê cho cậu một ngày nghỉ không cần đi giám sát huấn luyện, muốn đi ngắm bắn thì đi ngắm bắn, muốn đi tập bắn thì đi tập bắn…..”
Đôi mắt Lâm Mộ Đông khẽ xoay chuyển.
Lâm Mộ Đông xoay người lại, đi xuống cầu thang.
Dãy lầu ký túc này đã có tuổi rồi, khi xưa lúc xây dựng không quá tỉ mỉ cẩn thận, độ cao của mỗi bậc thang đều chênh lệch nhau vài cm, mắt thường không thể nhìn ra được. Lúc đi chỉ cần lơ là một chút, liền có thể không chút phòng bị mà đạp vào không khí ngay.
Sài Quốc Hiên tuổi tác đã cao, nhìn thấy Lâm Mộ Đông đến nhìn cũng không thèm nhìn đã bước xuống dưới, trong lòng ông có chút căng thẳng, nơm nớp lo sợ nhìn anh bước xuống mấy bậc thang ấy, rồi đứng thẳng trước cánh cửa.
Đèn ở hành lang là loại điều khiển bằng âm thanh, lúc này nó đã tắt ngúm rồi, chỉ có ánh trăng ở ngay góc cửa sổ nhỏ chiếu xuống đây, khiến cho ánh đèn ở khe hở cánh cửa càng thêm nổi bật hơn.
Lâm Mộ Đông đứng ở trước cửa, một lúc lâu vẫn không chút động đậy.
Bất luận là xuất phát từ động cơ gì, nửa đêm đi gõ cửa phòng người khác bảo người ta ngủ nghỉ cho tốt, nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quái.
Lâm Mộ Đông dù gì cũng là một người trẻ tuổi có suy nghĩ bình tĩnh và tư duy sáng suốt, tuy rằng bị mê hoặc bởi điều kiện của Sài Quốc Hiên đưa ra, nhưng hiện tại anh vẫn cảm thấy loại hành vi như thế này vốn không thích hợp cho lắm.
Lâm Mộ Đông cắn chặt khóe môi, vực lại lý trí, xoay người muốn đi lên lầu.
Sài Quốc Hiên đột nhiên tăng giá: “Chìa khóa của sân huấn luyện cho cậu luôn, cho phép cậu tập luyện đến 11 giờ.”
Lâm Mộ Đông: “….”
Ánh mắt của Sài Quốc Hiên sáng quắc, mang theo sự khích lệ nhìn chăm chăm vào anh.
Người trẻ tuổi luôn cần sự khích lệ.
Sài Quốc Hiên gần như tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của cả nhóm huấn luyện viên, một nhóm nhóc nhỏ tuổi tác chỉ từ mười mấy đến hai mươi mấy tuổi đã rời xa ngôi nhà lựa chọn đến đây huấn luyện, bên cạnh không có ai quản giáo không có ai chăm sóc, Sài Quốc Hiên vừa làm cha vừa làm mẹ, lo từ dị ứng ăn kiêng nhọc lòng đến hứng thú sở thích, vốn không hề cho rằng mấy thằng nhãi con này sau khi về hưu sẽ không để cho bản thân mình lo quản nữa.
Từ sau lần trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Mộ Đông tính cách vốn dĩ đã kiệm lời nay lại càng khép kín hơn, số lần giao tiếp với người khác càng lúc càng ít hơn. Sài Quốc Hiên thà rằng đem mọi chuyện đặt sang một bên, cũng muốn bảo đảm anh có thể giao tiếp bình thường với những người khác.
Gõ cửa chính là một kiểu giao lưu rất bình thường.
Từ khi mười mấy tuổi gia nhập đội anh liền được Sài Quốc Hiên chăm sóc rất tận tình, nhìn thấy trong đôi mắt của ân sư thụ nghiệp chất chứa vô vàn nỗi lo lắng, Lâm Mộ Đông nhắm đôi mắt lại, cuối cùng là gian nan dằn ép lý trí của bản thân mình xuống.
Lâm Mộ Đông hít sâu một hơi, nâng tay trái lên, chậm rãi gõ lên cánh cửa hai cái.
Lâm Mộ Đông: “Tắt đèn, đi ngủ.”
Giọng nói của anh rất trầm thấp, bởi vì anh cảm thấy chuyện này thật sự rất kỳ quái, lúc mở miệng có tránh khỏi có chút không tình nguyện, sự lạnh nhạt trong ngữ khí dường như cũng bị loãng đi không ít.
Không giống như đang quở trách, ngược lại dưới sự mê hoặc của đêm đen, lại lộ ra chút ôn hòa hiếm khi thấy.
………
Giây kế tiếp, từ bên trong bỗng nhiên truyền đến âm thanh hoảng loạn của thứ gì đó đổ bể.
Tiếng kinh hô ngắn ngủi vừa phát ra đã bị ém trở lại, âm thanh mềm mại dịu dàng mang theo tiếng nghẹn ngào vì vừa mới bị hoảng sợ vô cùng rõ ràng, từ trong khe cửa phát ra âm thanh run rẩy: “Ồ…..”
Lâm Mộ Đông: “…..”
Sài Quốc Hiên: “….”
Tiếng bước chân lết một bước dừng ba bước mới đến được bên cửa, ánh đèn chiếu qua khe cửa cũng theo đó mà tắt ngúm đi.
Người ở trong phòng hiển nhiên đã bị dọa sợ rồi, làm thế nào cũng không dám mở cửa, vài tiếng nức nở khe khẽ bị kìm nén trong cổ họng: “Không viết ___ ”
Cô gái nhỏ khóc đến nỗi có chút hít thở không thông, giọng nói đứt quãng thương lượng: “Không viết bảng kiểm điểm…..có được không….”
Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại, vứt lại người ân sư đã chăm sóc dạy dỗ yêu thương bản thân mình, xoay người đi thẳng lên lầu.
Ngày hôm sau, Diệp Chi không dám đến sân huấn luyện nữa.
Chỉ là nằm mơ thấy ác mộng, vừa tỉnh lại đã liền nghe thấy người trong giấc mơ đang ở bên ngoài gõ cửa, cái chuyện đáng sợ này thật sự không khác gì việc đi ngủ mà mơ thấy đi thi, vừa mở mắt ra chợt phát hiện bản thân mình thế mà lại đang đi thi thật.
Diệp Chi đang gian nan, nỗ lực từng chút một, cố gắng muốn khắc phục nỗi ám ảnh tâm lý nửa đêm có người gõ cửa thúc giục bản thân mình đi ngủ.
Thế nhưng sân huấn luyện của đội súng lục lại ở ngay dưới văn phòng làm việc của đội y.
Nếu như đem toàn bộ tầng kiến trúc ấy đều dựa theo công năng mà phân khu, nói một cách chính xác nhất, đại khái chính là văn phòng làm việc của đội y nằm trên lầu hai tòa nhà thuộc sở hữu của đội súng lục.
Diệp Chi mỗi ngày nghe thấy tiếng súng giòn giã từ dưới lầu truyền đến, cô đều cảm thấy Lâm Mộ Đông nói không chừng lúc nào đó sẽ lên đến đây, có thể sẽ nhân lúc cô đang nằm ngủ trên bàn rồi đến gõ cửa phòng của cô, hoặc là nhân lúc cô đang lén uống sữa bò mà trèo vào cửa sổ phòng cô, nghiêm nghị mà yêu cầu cô: Mở đèn, làm việc.
Buổi tối hôm đó trời xui đất khiến cửa bị gõ một tiếng, thuận lợi đem nỗi ám ảnh của Lâm Mộ Đông ở trong lòng Diệp Chi thăng cấp thành thầy giáo chủ nhiệm của thời còn là học sinh.
Liên tiếp mấy hôm, Diệp Chi không còn dám bước ra khỏi cửa, đặc biệt là cô còn cẩn trọng cách xa những nơi có khả năng xuất hiện kẻ địch nhất như là sân tập huấn và căn tin.
Sau mấy ngày gối giáo chờ sáng*, không gặp phải Lâm Mộ Đông, thức ăn dự trữ của Diệp Chi cuối cùng cũng cạn kiệt thấy đáy.
Vị tân đội y học theo cách ngồi của chuột hamster hiện đang ngồi xổm trước văn phòng làm việc, nhìn vào hộp đựng thức ăn chỉ còn lại mỗi một túi bánh mì nếp than, và một hộp cháo bát bảo, cuối cùng cô cũng lấy lại dũng khí cho bản thân mình, bước chân của cô run lẩy bẩy bước xuống vài bậc thang.
Diệp Chi ôm đống thức ăn còn sót lại của bản thân mình, khe khẽ chui vào trong phòng nghỉ ngơi không một bóng người. Sợ có người phát hiện nên cô không dám mở đèn, cô đem hộp cháo bát bảo đổ vào trong một cái hộp cơm nhỏ, rồi đặt nó vào trong cái lò vi sóng duy nhất trong cả tòa nhà này.
………..
Cách một bức tường, Sài Quốc Hiên đang dõng dạc sôi nổi cho các đội viên chuẩn bị xuất chinh đi thi đấu chút lời khuyên bảo.
“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả các cậu phải mô phỏng theo chiến đấu thực tế, chi tiết sẽ quyết định thành hay bại!”
Không có Lâm Mộ Đông dẫn dắt đội, thành tích của các đội viên trong khóa này không quá lạc quan, Sài Quốc Hiên không dám lơ là, yêu cầu càng lúc càng nghiêm nghị: “Khi bắn súng điều chúng ta cần nhất chính là kỹ năng, là sự tĩnh tâm, tâm phải lặng như nước, phải táo bạo nhưng thận trọng!”
Sài Quốc Hiên gõ gõ vào bảng danh sách: “Cách ngày xuất phát chỉ còn ba ngày nữa thôi, đừng để tôi nhìn thấy bất cứ ai tùy ý thức khuya, làm loạn, lên mạng chơi game, ăn thức ăn khác ngoài thức ăn dành cho cuộc thi đấu, nếu không tất cả sẽ bị xóa bỏ tư cách tham gia!”
Lâm Mộ Đông và Lưu Nhàn lần này đều sẽ đi theo đội, cả hai ngồi trên hàng ghế huấn luyện viên ở sau lưng các đội viên, cũng vì thế mà nghe được lời khuyên bảo giáo huấn vô cùng khí thế của Sài Quốc Hiên.
Những
yêu cầu này nghe vào thì thấy rất khắc nghiệt, nhưng thực chất nó đã được mọi người từ đời này đến đời khác dùng kinh nghiệm mà đúc kết ra, vốn không phải cố ý dùng để làm khó ai cả.
Thức khuya sẽ ảnh hưởng đến nhịp tim, làm loạn có thể bất cẩn bị thương. Cấm chơi game là vì muốn phòng ngừa việc gõ bàn phím và rê chuột sẽ khiến cảm giác ở tay bị khác đi, điều đó có thể sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ của cơ bắp khi bóp cò. Không được tùy ý ăn uống, là vì muốn phòng ngừa trong các loại thức ăn chưa rõ nguồn gốc có thể sẽ có một số thành phần linh tinh.
Mục kiểm tra thuốc kích thích của đội bắn súng không hề giống với những môn vận động khác, bất kể một loại thuốc kích thích nào có thành phần an thần đều có khả năng bị phán quyết phạm vi. Sợ rằng các đội viên sẽ bất cẩn làm vụt mất cơ hội chạm tay đến chiếc huy chương đáng giá ấy, nên trong đội liền dứt khoát thống nhất sẽ cung cấp bữa ăn cho cuộc thi, đối với mỗi loại thức ăn vặt đều luôn kiểm soát chặt chẽ.
Lưu Nhàn vào đội hơn mười năm, đã nghe qua cả trăm lần những quy tắc ấy, bà không nhịn được đè thấp giọng nói nói nhỏ vài câu với Lâm Mộ Đông: “Gần đây sao Diệp đội y không đến đây nhỉ, cậu có nhìn thấy cô bé ấy không?”
Lâm Mộ Đông đang bảo dưỡng khẩu súng ống chuyên dụng của bản thân mình, bình tĩnh trầm lặng, phạm vi lau chùi đều không hề có chút biến hóa nào.
Lưu Nhàn sớm đã quen rồi, bà tự mình nói lảm nhảm: “Tôi thật sự rất thích cô bé đó. Cô gái nhỏ tính tình rất tốt, làm việc lại nghiêm túc, ấn tượng đối với cậu chắc hẳn cũng không tồi đâu, trước đó cô bé còn hỏi tôi tay cậu bị làm sao thế…..”
Lâm Mộ Đông cau mày lại, đặt mảnh ráp cò súng ở trong tay xuống, ngẩng đầu lên.
Mảnh ghép bằng kim loại va vào mặt bàn, phát ra tiếng kêu lách cách giòn giã.
Hứng lấy đôi mắt đen láy trầm trầm của anh, Lưu Nhàn tự biết mình lỡ lời, liền vội vã xua tay: “Tôi không có nói đâu nhé, vốn dĩ tôi cũng không biết chuyện đó mà! Nếu cậu không muốn để cô ấy quan tâm thì tôi sẽ nói với cô ấy một tiếng, bảo cô ấy không cần tìm tư liệu nữa vậy?”
Lưu Nhàn đã nghe Sài Quốc Hiên nói qua về lai lịch của Diệp Chi, quay trở về lại cẩn thận nghe ngóng được một ít, bà nhìn nhìn Lâm Mộ Đông vẫn không chút động đậy, nhịn không được cảm thấy có chút đáng tiếc: “Nói thật lòng, cái phòng thực nghiệm mà cô ấy từng học thật sự rất lợi hại, nói về phục hồi chức năng vận động là phải nói đến phòng thực nghiệm đấy. Tôi thật sự không biết tay cậu bị làm sao, nhưng nói không chừng người ta có thể chữa….. “
“Không cần.”
Lâm Mộ Đông cắt ngang lời bà, gom lại những món linh kiện nằm đầy ở trên bàn.
Lưu Nhàn nhìn vào anh, muốn nói nhưng lại thôi.
Trước kia những lúc không có giải thi đấu lớn, việc rút lui của Lâm Mộ Đông vốn không có gây ra ảnh hướng quá lớn trong đội, nhưng hiện tại giải thi đấu thế giới Lâm Mộ Đông không thể đi, cảm giác lực bất tòng tâm không ai giúp được bỗng nhiên lại theo đó mà rõ ràng hơn.
Bất luận là vì những cuộc thi đấu tiếp theo đây, hay là vì không muốn nhìn thấy một người thiên tại cứ như thế bị lãng phí, bọn họ đều có chút không cam tâm để mọi chuyện cứ thế mà qua đi.
Đáng tiếc con người Lâm Mộ Đông lại hiển nhiên không có cái ý định muốn phối hợp trong vấn đề này.
Không những không có ý định phối hợp, mà Lâm Mộ Đông đã thu dọn hết đồ đạc, đứng dậy chuẩn bị rời đi luôn rồi.
Vừa mới phát hiện các đội viên được giáo huấn không biết từ lúc nào đã giải tán hết rồi, Lưu Nhàn liền vội vã đứng lên, nhanh bước đuổi theo anh: “Đợi đã ____ ”
“Huấn luyện viên Lưu, tôi đã không còn là đội viên chính thức nữa rồi.”Giọng nói của Lâm Mộ Đông lạnh nhạt, anh cởi găng tay bảo vệ cổ tay ra, ném lên trên bàn: “Cũng nhờ cô nói với Diệp đội y, không cần cô ấy bận tâm ____ ”
Buổi tối hôm đó, cô gái nhỏ khóc nức nở cách một cánh cửa bị dọa không nhẹ, giọng nói mềm mại lại hơi run rẩy khe khẽ hiện ra trong ký ức của anh.
………
Có lẽ cũng không cần cố ý đi nói với đối phương không cần bận tâm nữa.
Lâm Mộ Đông quét mắt nhìn chiếc hộp đựng linh kiện khẩu súng ống lạnh băng một hồi, tiện tay vớ lấy chiếc hộp đóng lại, tay phải đút vào túi quần, anh đứng dậy đi ra khỏi sân huấn luyện.
Khóa giáo huấn trong ngày hôm nay là mục cuối cùng sau khi hoàn thành xong tất cả mục huấn luyện, hiện tại đã rất muộn rồi. Sắc trời ở bên ngoài triệt để tối đen, trên bầu trời có vài ngôi sao nhỏ rải rác khắp nơi, sáng đến mức hữu khí vô lực.
Lâm Mộ Đông bỗng dưng sinh ra một cỗ buồn bực không thể nào khống chế được, anh chau chặt hai mày lại, rẽ qua góc khuất, đi về phía phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh sân huấn luyện.
Anh nhớ là trong tủ lạnh của phòng nghỉ ngơi có vài lon bia.
Loại thực phẩm như thế này không nghi ngờ gì nó cũng là một trong số những món bị Sài Quốc Hiên nghiêm khắc cấm sử dụng, các vị huấn luyện viên không dám để trong phòng ký túc và văn phòng làm việc của mình, chỉ có thể đặt ở nơi công cộng thế này, nhưng may mắn thay chúng vẫn luôn không bị phát hiện, ai muốn uống thì đến lấy một lon, sau này lại mua cái khác bù vào.
Lâm Mộ Đông bình thường không hề tham dự vào các buổi liên hoan tụ hội của các huấn luyện viên, nhưng anh vẫn thân bất do kỷ bị kéo vào liên minh chống lại đội trưởng Sài, và biết được cái bí mật này.
Hiện tại anh đã không còn là đội viên chính thức, nên không cần tham gia thi đấu, những quy định hà khắc ấy tất nhiên cũng không cần thiết tuân theo nữa.
Lâm Mộ Đông nhíu nhíu mày, bị cỗ buồn bực vô danh không thể khắc chế kia thôi thúc, anh kéo cánh cửa của phòng nghỉ ngơi ra.
Trong phòng nghỉ ngơi tối mù mịt, không biết âm thanh vận chuyển từ đâu đến mà cứ vang lên ù ù.
Ánh đèn màu vàng cam của lò vi sóng chiếu ra ngoài, từ trong một góc khuất ở bên dưới nhìn lên, lúc sáng lúc tôi, ánh đèn yếu ớt chiếu lên gương mặt nhỏ vô cùng trắng nõn đến gần như trong suốt.
Lâm Mộ Đông vịn vào cánh cửa, cánh tay phải trước giờ cầm súng được treo thêm một viên gạch dù có cầm cả tiếng đồng hồ cũng đều luôn vững vàng, giờ đây lại đột nhiên không kìm được mà hơi run lên một cái.