Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh, Lăng Viễn đẩy hành lý ra khỏi sân bay, lên thẳng taxi.
40 phút sau, lái xe dừng lại trước một tiểu khu theo như địa chỉ mà anh nói, “Anh ơi, đến nơi rồi.”
Lăng Viễn vừa lên xe đã chợp mắt, bây giờ mới mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ, sững người, “Vừa rồi tôi nói đến đây sao?”
“Đúng vậy.” Lái xe quay đầu nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
“Thật xin lỗi, tôi muốn đến một nơi khác, chắc là vừa rồi tôi nói nhầm.” Lăng Viễn nói lại một địa chỉ khác cho lái xe.
Lái xe nghe xong liền cười, “Vừa mới tới phía Đông giờ lại đi phía Tây, anh đang muốn thưởng ngoạn cảnh đêm Bắc Kinh à?”
Lăng Viễn cũng rất ngại cười cười, “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Đi vòng cả nửa Bắc Kinh, cuối cùng Lăng Viễn về tới nhà lúc rạng sáng, mở cửa ra, nhìn trong nhà bừa bộn, cảm thấy rất đau đầu.
Thông báo đi Mỹ quá đột ngột, lúc đó Lăng Viễn vừa mới chuyển từ nhà trước đây tới căn chung cư này, căn chung cư này được anh mua trước khi kết hôn với Lâm Niệm Sơ, không thuộc vào tài sản chung của hai người, Lăng Viễn định sau khi li hôn để lại căn nhà mua sau khi kết hôn cho cô ấy, vậy nên mình chuyển tới căn chung cư này.
Lệch múi giờ với cộng thêm ngồi chặng bay dài, Lăng Viễn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, anh mặc kệ nhà cửa lộn xộ, đi vào phòng ngủ bổ nhào xuống giường.
Ngày hôm sau vừa may là chủ nhật, lúc Lăng Viễn còn đang ngủ say khướt trên giường, đột nhiên điện thoại vang lên.
Lăng Viễn lật mình, ban đầu định không nghe máy, nhưng điện thoại cứ rung không ngừng, anh đành ngồi dậy bò ra khỏi giường, đi tới phòng khách, mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại lên,
“Alo...”
Đầu dây bên kia là giọng nói của viện trưởng Lý, lúc này Lăng Viễn mới miễn cưỡng khiến bản thân mình tỉnh táo chút, “Vâng, viện trưởng Lý ạ.
Sáng sớm nay tôi mới về tới nhà...Thứ hai sẽ công bố sao? Có hơi nhanh không...Được, nếu như lãnh đạo đã quyết định, tôi cũng phải phối hợp theo...”
Lăng Viễn đặt điện thoại xuống, giụi đôi mắt vẫn chưa tỉnh hẳn, rồi lại nằm xuống ghế sofa ngủ tiếp.
Sáng thứ Hai, Lăng Viễn mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, thắt thêm cái cà vạt màu xám, dồi dào tinh thần xuất hiện ở sảnh chính bệnh viện số 1.
Các y tá ngang qua sảnh chính nhìn thấy anh đều vui vẻ không ngớt, “Bác sĩ Lăng, anh về rồi...”
“Chào buổi sáng bác sĩ Lăng, anh từ Mỹ về rồi đấy à?”
Lăng Viễn cười gật đầu chào hỏi với họ, “Đúng vậy, tôi mới về...”
Sau khi thay áo blouse, Lăng Viễn tới thẳng phòng họp, trong cuộc họp sáng nay, bệnh viện sẽ tuyên bố Lăng Viễn nhận chức viện trưởng.
Dù Lăng Viễn đã biết trước kết quả này, nhưng trong toàn bộ quá trình cuộc họp anh vẫn rất căng thẳng, thậm chí hai chân dưới bàn không kiềm chế được mà run rẩy nhẹ.
Cuối cùng trong phòng họp cũng vang lên mấy chữ trưởng khoa Ngoại gan mật Lăng Viễn đảm nhận chức viện trưởng, Lăng Viễn mới ngẩng đầu lên, nhìn sang viện trưởng Lý đang phát biểu.
“Tiếp theo chúng ta xin mời trưởng khoa Lăng sắp tiếp nhận vị trí viện trưởng phát biểu vài câu.” Ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về Lăng Viễn.
Lăng Viễn đón lấy mic nói, “Cảm ơn lãnh đạo bệnh viện đã tín nhiệm tôi giữ chức viện trưởng này, có rất nhiều điểm tôi vẫn chưa hoàn thiện, cũng mong trong công việc sau này, các vị ngồi đây sẽ giúp đỡ tôi, để tôi phát triển cùng với bệnh viện.”
Những người tham gia cuộc họp có người tình nguyện, có người không tình nguyện, nhưng cũng đều vỗ tay cho Lăng Viễn, Lăng Viễn cũng đứng lên thể hiện sự cảm ơn đối với mọi người.
Buổi chiều, phòng làm việc của Lăng Viễn đã được chuyển từ khoa ngoại gan mật tới phòng làm việc của viện trưởng, lúc Lăng Viễn đang sắp xếp bàn làm việc, Lâm Niệm Sơ gõ cửa hai tiếng, rồi đi vào, “Xem ra bây giờ phải gọi anh là viện trưởng Lăng.”
Lăng Viễn dừng tay lại, nhìn sang Lâm