Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 3


trước sau


Tôn Phụng chuẩn bị xong bánh mỳ sandwich và sữa, Lăng Viễn cũng vừa vệ sinh cá nhân từ nhà tắm ra, trên bàn đã có hai phần bữa sáng cho hai người.
“Đến ăn sáng đi, tôi làm đơn giản thôi, cũng không biết bữa sáng ở nước ngoài cậu ăn có quen không.” Tôn Phụng nói rồi ngồi xuống bàn.
“Cảm ơn.” Lăng Viễn ngồi xuống, cắn một miếng sandwich, “Chị làm rất ngon, bây giờ ở trong nước mọi người ăn sáng cũng không quá phức tạp, gần như này.”
“Ăn xong rồi chúng ta đến bệnh viện, tôi đưa cậu đến khoa ngoại gan mật làm thủ tục.”
“Tôi không thể theo chị sao? Khoa ngoại gan mật cũng thuộc khoa ngoại mà.” Hôm qua Lăng Viễn đã được chứng kiến y thuật của Tôn Phụng, càng muốn theo để học tập, hơn nữa cô lại là người Trung Quốc, trao đổi cũng rất tiện.
“Điều này…e rằng hơi khó khăn, trong nước cậu là bác sĩ khoa ngoại gan mật, phía phòng y vụ sẽ phân công cậu đến khoa ngoại gan mật.

Hơn nữa, thực sự tôi cũng rất bận, không có thời gian để chỉ dẫn cậu.”
Dù Lăng Viễn rất muốn theo Tôn Phụng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thực.
Đến bệnh viện, Tôn Phụng đưa Lăng Viễn tới thẳng khoa ngoại gan mật.
Bước vào trong phòng làm việc của trưởng khoa ngoại gan mật, Tôn Phụng dùng tiếng anh để nói với người ngồi trong đó, “Chris, đây là bác sĩ Lăng Viễn đến từ Bắc Kinh, tới bệnh viện chúng ta để nghiên cứu, học tập.”
“Ồ, chào bác sĩ Lăng, tôi cho rằng cậu tới đây từ hôm qua rồi.”

Lăng Viễn đang định giải thích thì bị Tôn Phụng tranh trước, “Đại khái là do cậu ấy quên mất việc lệch múi giờ nên đã bị nhầm ngày, chuyến bay của cậu ấy tối qua mới đáp xuống Califorina.”
“Ok, bác sĩ Lăng, rất vui được làm quen với cậu.” Chris đưa tay phải về phía Lăng Viễn.
Lăng Viễn bắt tay anh, “Tôi cũng rất vui, thời gian nửa năm tới mong anh chỉ dẫn nhiều thêm.”
“Được rồi, tôi đã giao cậu cho trưởng khoa cậu rồi, tôi đi làm việc đây.” Tôn Phụng nhìn Lăng Viễn nói.
“Ok, hôm qua đã làm phiền chị nhiều, cảm ơn.”
“Không cần, cậu khách khí quá.” Tôn Phụng nói rồi đi ra khỏi phòng làm việc của khoa ngoại gan mật.
Những gia đình ở Mỹ đều có bác sĩ riêng, cơ bản bệnh vặt sẽ không tới bệnh viện, tỷ lệ mắc bệnh nghiêm trọng cũng không lớn, vậy nên làm bác sĩ ở Mỹ thoải mái hơn trong nước.

Cộng thêm việc Lăng Viễn chỉ đến để trao đổi học hỏi, trưởng khoa cũng không sắp xếp hội chẩn hay phẫu thuật cho anh.
Mỗi sáng sau khi kiểm tra phòng bệnh, thảo luận bệnh án với các bác sĩ khác xong, buổi chiều lại chạy tới thư viện để giết thời gian.
Trong thư viện, một bạn sinh viên ngồi bên cạnh nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó nói nhỏ với bạn đối diện, “Tiết sau cô Phoenix có tiết ở hội trường lớn.”
Bạn sinh viên đối diện cũng nhìn thời gian, “Chẳng phải vẫn rất sớm sao?”
Bạn sinh viên bên cạnh Lăng Viễn đã bắt đầu thu dọn cặp sách, “Hôm nay là tiết của sinh viên đại học, bình thường đã rất đông người, còn có rất nhiều nghiên cứu sinh cũng đến nghe, không tới sớm lát nữa không chen vào được.”
Bạn sinh viên đối diện nghe xong cũng mau chóng thu dọn cặp sách.
Nghe đến tên Phoenix, Lăng Viễn mới ý thức kéo tay bạn sinh viên bên cạnh, dùng tiếng anh hỏi, “Phoenix các bạn nói là trưởng khoa ngoại của bệnh viện bên cạnh đúng không?”
Bạn sinh viên tóc vàng mắt xanh gật đầu, “Đúng vậy, bạn là du học sinh mới tới à? Tiết học của cô ấy rất hay, phải đi trước để lấy chỗ.”
Lăng Viễn nhìn những sinh viên ở bàn phía trước lần lượt rời đi, hiếu kỳ lẽ nào đều đi nghe tiết của Phoenix, khiến anh cũng ngứa ngáy, thu dọn sách vở, đi về phía dãy phòng học.
Lăng Viễn không quá quen thuộc với dãy phòng học, phải mất gần nửa tiếng anh mới tìm được hội trường lớn mà họ nói, đến cửa phòng nhìn thấy bên trong toàn người là người, đừng nói đến chỗ ngồi, đến bậc thềm đi lại cũng ngồi kín hết.
Lúc này còn cách thời gian bắt đầu vào học khoảng 5 phút, Tôn Phụng đã đến, đang mở máy chiếu kết nối với máy tính, chuẩn bị trước khi vào lớp.
Lăng Viễn nhìn bậc thềm còn hai, ba chỗ trống, len lỏi đi vào trong, ngồi xuống dãy cuối cùng.
Tiếng chuông báo vào lớp vang lên, Tôn Phụng mới ngẩng đầu lên, nhìn xuống phòng học, cô cũng quen với việc sinh viên tới đông kín như này, cô rất bình tĩnh nhìn sinh viên ở dưới bắt đầu giảng bài.
Tiết học bắt đầu được một nửa, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại trong phòng học vang lên, phải rung mấy lần, Lăng Viễn

mới ý thức được điện thoại của mình đang kêu, hoảng loạn lấy điện thoại trong túi áo ra, vội vàng ấn tắt máy.
Tôn Phụng nhìn thấy Lăng Viễn đang tắt máy trong cả hội trường toàn người, còn Lăng Viễn vừa tắt xong ngẩng đầu lên đụng trúng ánh mắt của Tôn Phụng, nhưng bất ngờ là Tôn Phụng không nói gì cả, tiếp tục giảng bài của cô.

Sau khi kết thúc tiết học, sinh viên dần dần rời đi, Tôn Phụng thu dọn laptop trên bàn.
Đợi sau khi tất cả mọi người đi hết, Lăng Viễn mới đi lên bục giảng, xin lỗi với Tôn Phụng, “Phoenix, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi quên tắt chuông điện thoại, ảnh hưởng đến chị giảng bài.”
“Không sao, lần sau nhớ tắt máy.” Tôn Phụng không lộ chút cảm xúc trên mặt, vừa thu dọn laptop vừa nói.”
Lăng Viễn phát hiện biểu cảm này của cô rất đáng sợ, cảm giác cô đang tức giận thật, chỉ là không nói ra thôi, lo sợ nói, “Hay là tôi mời chị ăn cơm, coi như là lời xin lỗi của tôi?”
“Tôi không giận thật, tối nay tôi còn có việc, tạm biệt.” Tôn Phụng cầm laptop rời khỏi phòng học.
Lăng Viễn nhìn theo bóng lưng cô, mếu máo.
Ra khỏi phòng học, Lăng Viễn lấy điện thoại từ túi áo khoác ra mở lên, cuộc gọi nhỡ vừa rồi là của Niệm Sơ.

Lăng Viễn nhìn thấy cái tên này, sững người vài giây, sau đó cũng không gọi lại.
Buổi tối, Tôn Phụng nhìn đồng hồ, sau khi xác nhận thời gian, mở laptop đúng giờ.
Mở video call, phía bên kia Vệ Cương đã xuất hiện trước màn hình máy tính, “Tôn Phụng, sao em gầy đi nhiều vậy?”
Tôn Phụng sờ vào mặt mình, “Có sao, vẫn bình thường mà.

Chúng ta nói việc chính đi, bệnh án em gửi cho anh, anh đã xem chưa?”
Lúc này, Vệ Cương ngồi trong phòng làm việc cũng gật đầu với Tôn Phụng, “Anh xem rồi, tình hình của bệnh nhân này khá phức tạp.”
“Không phức tạp thì đã không nhờ anh.


Bệnh án bên khoa ngoại gan mật chuyển tới, về phương diện này em quả thực không có hiểu biết chuyên sâu, hơn nữa em đã hỏi qua một vài khoa ngoại gan mật của mấy bệnh viện bao gồm cả viện Y Harvard, họ đều bày tỏ không tiếp nhận bệnh án này.

Bệnh nhân này bắt buộc phải nhanh chóng làm phẫu thuật, bằng không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên đành nhờ anh xem giúp.”
“Anh hiểu rồi, nhưng em đã hỏi qua Lăng Viễn chưa, cậu ấy là chuyên gia có cấp bậc cao nhất trong lĩnh vực khoa ngoại gan mật, có không ít những ca bệnh khó chữa đều chuyển đến phẫu thuật ở bệnh viện họ.”
Tôn Phụng sững người, “Lăng Viễn? Lăng Viễn nào, sao cái tên này nghe quen vậy?”
“Mấy hôm trước anh đi họp cùng với viện trưởng Lý của bệnh viện số Một, anh ấy nói trưởng khoa Lăng của bệnh viện anh ấy đang đi trao đổi học tập ở viện Y đại học California, sau khi quay về sẽ trực tiếp đảm nhận vị trí viện trưởng.”
Tôn Phụng khá kinh ngạc, “Vậy sao, thì ra sau khi về cậu ấy sẽ làm viện trưởng.”
“Nói như vậy hai người đã quen nhau rồi à?”
“Em có gặp cậu ấy hai lần.” Tôn Phụng nhíu mày, “Nhưng em không xem kỹ hồ sơ của cậu ấy, không ngờ về nước sẽ làm viện trưởng.”
“Lăng Viễn là chuyên gia bậc cao nhất trong lĩnh vực khoa ngoại gan mật, em hỏi ý kiến của cậu ấy trước, suy cho cùng hai chúng ta cũng không phải chuyên sâu về khoa ngoại gan mật.”
Tôn Phụng gật đầu, “Vừa hay cậu ấy tới bệnh viện của bọn em, vậy thì để em hỏi xem.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện