Lúc Tôn Phụng đi vào, cô đã tưởng tượng ra 100 kiểu Lăng Viễn sẽ trả lời mình, thế nào cô cũng sẽ không chút do dự mà từ chối, nhưng cô lại không ngờ anh sẽ nói tới điều này.
Phòng làm việc của Lăng Viễn bỗng trở nên yên lặng đến đáng sợ, thấy Tôn Phụng không có phản ứng, Lăng Viễn nói tiếp; “Đơn xin nghỉ việc cứ để tạm ở chỗ anh trước, em cứ từ từ cân nhắc, suy nghĩ xong tới nói với anh.”
“Được.” Tôn Phụng quay người đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng.
Nhìn theo bóng lưng của Tôn Phụng, hai bàn tay của Lăng Viễn nắm chặt lại thành nắm đấm, khớp ngón tay cử động tạo ra âm thanh răng rắc.
Nằm trên giường, Tôn Phụng lật mình nhìn ánh trăng trong veo bên ngoài cửa sổ, đây đã là hai đêm liên tiếp cô mất ngủ.
Ngày mai là thứ hai, Tôn Phụng còn có ca phẫu thuật, nghĩ tới đây, Tôn Phụng xuống giường, đi tìm hộp y tế trong tủ phòng sách.
Mở hộp y tế ra, Tôn Phụng lấy một lọ thuốc an thần, lật nhìn vỏ ngoài lọ thuốc, nó đã hạn sử dụng.
Tôn Phụng lại đặt hộp y tế lại chỗ cũ, cầm lọ thuốc an thần đi ra khỏi phòng sách, lúc ngang qua nhà vệ sinh, cô vất lọ thuốc vào trong thùng rác.
Lật đi lật lại trên giường, tới tận trời bắt đầu có những vệt trắng sáng, lại là một đêm không ngủ.
Tôn Phụng leo ra khỏi giường, pha một cốc café rất đặc trong phòng bếp, cũng may thế giới còn có café, bằng không Tôn Phụng không dám cầm dao phẫu thuật.
Dưới tác dụng của café, Tôn Phụng rất thuận lợi kết thúc ca phẫu thuật, giây phút bước ra khỏi đó, cô mới cảm thấy mệt mỏi bất thường.
Đợi thang máy tới, cô nhìn tấm bảng hiệu các khoa được treo trong thang máy, lúc cô nhìn thấy khoa Nội, ánh mắt cô dừng lại ở đó.
Thang máy mở ra, tay của Tôn Phụng vẫn đặt trên nút tầng khoa Ngoại, giữ ở đó mấy giây, cô vẫn quyết định ấn tầng khoa Nội.
Sắp tới giờ trưa, lúc này ngoài hành lang đã không có mấy bệnh nhân đang xếp hàng chờ khám, Tôn Phụng tìm một góc trống trong phòng khám đi vào.
Bác sĩ Vương khoa Nội nhìn thấy Tôn Phụng đi vào, “Trưởng khoa Tôn, sao chị lại tới khoa Nội vậy?”
“Gần đây tôi có chút mất ngủ, muốn các cậu giúp tôi kê đơn thuốc an thần.”
“Thì ra là như vậy, khoa ngoại không kê được sao, chị còn phải đến tận khoa Nội.”
“Người của khoa Ngoại đều rất quen mặt nhau, vậy nên tôi mới cố tình qua đây.” Tôn Phụng ngại ngùng nói.
“Được, vậy tôi kê giúp chị.”
Đơn thuốc kê xong, Tôn Phụng mang tới khu lấy thuốc.
Lúc này, người ở khu vực đợi lấy thuốc cũng chỉ có vài người.
Lăng Viễn đi từ khoa Cấp Cứu ra, vừa hay nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở đối diện, trong lúc anh đang nghi ngờ đó là Tôn Phụng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tấm bảng thông báo người lấy thuốc, quả nhiên có tên Tôn Phụng trên đó.
Lăng Viễn vốn đang định đi xuống nhà ăn, bây giờ cũng không có tâm trạng để ăn nữa, vội vàng đi vào thang máy, quay lại phòng làm việc của mình.
Lăng Viễn mở máy tính, nhập tên Tôn Phụng trong hệ thống quản lý của bệnh viện, quả hiên nhìn thấy lịch sử kê đơn thuốc và bệnh án của cô ở khoa Nội, triệu chứng của bệnh nhân là liên tục mất ngủ rất nhiều ngày, còn thuốc được kê là thuốc Chlormezanone Tablets thường gọi là thuốc an thần.
Lăng Viễn đóng laptop lại, mệt mỏi đẩy lưng dựa vào ghế, anh nhìn lên trần nhà trắng xóa, lần đầu tiên anh nghi ngờ vào chính bản thân mình, rõ ràng trạng thái của Tôn Phụng còn kém hơn so với mình tưởng tượng, quyết định của mình có phải đã sai rồi hay không.
Lúc sắp tan làm, Tôn Phụng nhận được tin nhắn của Á Linh, “Tối nay cậu có thời gian không, đã lâu không gặp, hay là cùng đi ăn đi?”
“Hôm nay mình rất mệt, hôm khác đi.” Tôn Phụng nhìn dòng chữ trong bàn phím điện thoại, lại xóa chúng đi, trả lời lại từ đầu,
“Ừ.” Cô nghĩ, hoặc là tìm người nói chuyện, cô sẽ thoải mái hơn.
“Viện trưởng Lăng có cùng đi không để mình đặt chỗ trước?”
“Anh ấy không tới, tối nay chỉ có hai chúng ta thôi.” Tôn Phụng cũng không nói nhiều, nhưng câu nói này cũng như nói với Á Linh rằng đừng gọi Vệ Cương tới.
Sau khi tan làm, Tôn Phụng lái xe thẳng tới nhà hàng, Á Linh vừa nhìn đã thấy cô không được ổn, “Sao