Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 8


trước sau


Tôn Phụng ở bệnh viện hai ngày thì xuất viện, hai ngày này Lăng Viễn vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cô, còn lấy lí do tay cô cử động không được thuận tiện, xúi cô đổi vé máy bay sang chủ nhật, ngồi cùng chuyến bay với mình về California.

Tôn Phụng nghĩ cũng không leo Jungfrau nữa, tay phải đeo đai ra ngoài cũng không chơi vui được, chi bằng cùng Lăng Viễn quay về Mỹ.
Ngồi một chặng bay dài về tới California, sau khi Lăng Viễn đưa Tôn Phụng về nhà, Tôn Phụng đột nhiên nói với anh, “Mấy ngày hôm nay may mà có cậu, bây giờ tôi cũng về nhà rồi, tuần sau tôi còn nghỉ một tuần nữa, tôi một mình ở nhà cũng đối phó được, cậu bận việc của mình đi.”
Như một gáo nước lạnh từ trên trời dội xuống, nhưng Lăng Viễn không biểu lộ ra bên ngoài, “Ok.

Ngày mai tôi cũng hết ngày nghỉ, phải tới bệnh viện làm việc.

Nhưng, tay trái của chị vẫn chưa khỏi hẳn, mấy việc như ăn cơm gì đó…”
“Tôi có thể dùng tay phải, còn có thể gọi đồ ăn bên ngoài, không sao.”
Lăng Viễn gật đầu, “Vậy được, chị nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.” Nói rồi, Lăng Viễn đi ra ngoài cửa lớn, lần này đến tiễn anh ra ngoài Tôn Phụng cũng không ra.
Đẩy lan can cửa ngoài, Lăng Viễn quay đầu nhìn vào trong nhà Tôn Phụng, lắc đầu, lộ ra một nụ cười tự giễu.
Lăng Viễn gặp lại Tôn Phụng là khoảng nửa tháng sau trong cuộc họp của khoa ngoại, thấy tay trái của Tôn Phụng đã linh hoạt dùng máy tính, xem ra vết thương của cô đã lành.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Lăng Viễn chậm rãi đứng dậy, rời khỏi phòng họp cùng các đồng nghiệp khoa ngoại gan mật.


Trước khi bước ra khỏi cửa, Lăng Viễn còn cố tình ngoái đầu lại nhìn Tôn Phụng, cô đang thu xếp đồ đạc trên bàn, vừa nói vừa cười với các trưởng khoa khác.
Tôn Phụng vừa cất laptop vào túi, ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bắt gặp ánh mắt của Lăng Viễn, cô vẫn gật đầu với anh với cái gật đầu công thức hóa ấy, sau đó cùng người khác đi qua người Lăng Viễn.
Lăng Viễn nhìn bóng lưng cô, nghĩ thầm trong lòng không thể nhìn thấu được người phụ nữ này, vốn cho rằng trải qua mấy ngày ở Thụy Sĩ, ít nhất khoảng cách giữa hai người cũng đã kéo gần thêm một chút, nhưng Tôn Phụng vẫn giữ thái độ gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Chớp mắt tuần sau anh đã phải kết thúc kỳ học hỏi trao đổi ở đây, quay về Bắc Kinh, Lăng Viễn nghĩ cũng nên hẹn Tôn Phụng ăn một bữa cơm, tiện nói với cô một tiếng.

Trong phòng làm việc, Lăng Viễn mở khoang nói chuyện với Tôn Phụng rồi lại đóng lại, rồi mở ra đóng lại cứ thế mấy lần, cuối cùng cũng bỏ điện thoại vào trong túi áo blouse.
Điện thoại vừa rời khỏi tay anh, thì rung lên hai tiếng, Lăng Viễn nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở Wechat.
“Nghe viện trưởng Lý nói tuần sau cậu về nước?”
Lăng Viễn đọc xong thở dài một hơi, rồi tắt luôn điện thoại, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Phòng làm việc của Tôn Phụng, trên tay Vệ Dung đang cầm thiệp mời video call với cô, “Dì Tôn, dì xem thiệp mời bọn con chọn thế nào?”
“Hai đứa đã định ngày cưới xong hết chưa, vào ngày nào vậy, nhưng bây giờ con cũng nên thay đổi cách gọi rồi chứ nhỉ, còn gọi là dì Tôn nữa.”
“Đúng vậy, mẹ.” Vệ Dung cười thành tiếng.
Tôn Phụng cũng nở một nụ cười sáng lạn, chuyên tâm nhìn vào màn hình, đến mức Lăng Viễn đứng ngoài cửa phòng làm việc của cô, cô cũng không phát hiện ra.
“Bọn con tổ chức vào ngày 18 tháng sau…”
Lúc này, Vệ Cương cũng đi ngang qua Vệ Dung, “Nửa đêm con còn video call với ai vậy?”
“Bố, bố có muốn nói gì với mẹ con không?”
Tôn Phụng nhìn thấy Vệ Cương xuất hiện trên màn hình, suýt nữa cười thành tiếng, “Dung Dung này…Vệ Cương, anh vẫn chưa ngủ à?”
“Ừ, anh chuẩn bị đi ngủ đây, ra ngoài rót cốc nước.

Tháng sau Vệ Dung và Mã Đông kết hôn, em về chứ?”
“Đương nhiên rồi, em sẽ sắp xếp công việc bên này để về.

Đã muộn rồi, hai bố con nghỉ sớm đi.”
“Mẹ, tạm biệt.” Vệ Dung ở phía sau Vệ Cương tinh nghịch vẫy tay chào tạm biệt với Tôn Phụng.
“Nha đầu này thật là…” Tôn Phụng lẩm bẩm, đặt điện thoại xuống, lúc này cô mới để ý tới Lăng Viễn đang đứng ngoài cửa, “Bác sĩ Lăng, có việc gì không?”

Lần này Lăng Viễn đã tận tai nghe thấy trong điện thoại có một cô gái gọi Tôn Phụng là mẹ, gọi Vệ Cương là bố, Lăng Viễn đã hoàn toàn rối bời, “Điện thoại của con gái chị?”
“Không, là con gái

của Vệ Cương, tháng sau sẽ kết hôn với con trai tôi.”
Lăng Viễn hiểu ra, thì ra mẹ ở đây có ý là mẹ chồng, anh cười ngây ngốc.
Tôn Phụng nghi hoặc nhìn anh, “Bác sĩ Lăng, cậu tìm tôi có việc gì à?”
“À, đúng vậy, tuần sau tôi phải về Bắc Kinh, tuần này chị có rảnh ngày nào không, trước lúc về tôi muốn mời chị ăn một bữa.”
Tôn Phụng nhìn qua lịch để bàn, “Tuần này…e rằng không được, ngày mai tôi phải đi Los Angeles tham gia một hội chẩn, đợi tôi về rồi liên lạc lại với cậu.”
“Được, vậy tôi đợi chị về.” Lăng Viễn đi ra khỏi phòng làm việc của Tôn Phụng, thở phào nhẹ nhõm, ít nhất lần này Tôn Phụng không từ chối anh.
Buổi tối, Lăng Viễn nằm trên giường, nhắm mắt lại toàn là hình ảnh cười đùa khi Tôn Phụng video call với Vệ Cương, thì ra cô cũng ấm áp với người khác, nhưng tại sao lại lạnh nhạt như vậy với mình.

Anh tỷ mỉ nhớ lại từng chi tiết nhỏ khi anh ở bên cạnh Tôn Phụng, mình cũng không có làm gì không thỏa đáng, thực sự anh không thể nghĩ ra nguyên nhân.

Lật tới lật lui không ngủ được, Lăng Viễn ngồi dậy, lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Anh mở Wechat, nhìn thấy tin nhắn của Lâm Niệm Sơ lúc sáng gửi cho anh, nghĩ cũng nên trả lời tin nhắn cô ấy, “Tuần sau anh về bệnh viện rồi liên lạc với em sau.”
Do anh đột nhiên nhận được thông báo phải ra nước ngoài nên đã dời việc li hôn tới tận bây giờ, sau khi về nước phải nhanh chóng xử lý, Lăng Viễn nghĩ tới đây bất giác thấy phiền phức.
Tôn Phụng kết thúc hội chẩn ở Los Angeles quay lại California cũng đã là cuối tuần.

Thứ hai, cô tới bệnh viện, việc đầu tiên là nhìn lịch trình công việc của mình, trên đó có ngày thứ Tư đã được cô dùng bút đỏ khoanh tròn, nhưng không có bất kỳ ghi chú nào.


Tôn Phụng nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nhớ ra ngày hôm đó là ngày làm việc cuối cùng của Lăng Viễn ở bệnh viện Y thuộc đại học California.
Tôn Phụng kiểm tra phòng bệnh ra ngoài thì gặp các bác sĩ khoa ngoại gan mật đi từ phòng bệnh ra, trong đó có Lăng Viễn.
“Phoenix, chào buổi sáng.” Mọi người lần lượt chào hỏi cô.
“Buổi sáng tốt lành.” Tôn Phụng vẫn gật đầu với mọi người như thường lệ, sau đó cùng với các bác sĩ chính, sinh viên thực tập đi qua Lăng Viễn, thậm chí không nhìn anh đến một cái.
Lăng Viễn thật sự không chịu được nữa, kéo tay một bác sĩ nữ hỏi, “Phoenix vẫn luôn lạnh lùng vậy sao?”
“Lạnh lùng?” Bác sĩ nữ thấy khó hiểu, “Chị ấy lạnh lùng sao, chị ấy rất gần gũi với chúng tôi.”
“Lẽ nào cô không có cảm giác xa cách giữa chị ấy và mọi người sao?”
Bác sĩ nữ nhún vai, “Ở Mỹ, quan hệ đồng nghiệp đều khá độc lập, trừ phi là hạng mục hợp tác đoàn đội, cho nên tôi không hiểu rõ người Trung Quốc các bạn, quan hệ đồng nghiệp có thân thiết hơn hay không, nhưng ở đây chúng tôi là như vậy.”
Lăng Viễn gật đầu, “Ồ, tôi hiểu ý của cô.”
Buổi chiều, Tôn Phụng có tiết ở trường học, lúc lên lớp cô cũng lướt xuống nhìn sinh viên một lượt, trong đó cô cũng nhìn thấy bóng dáng của Lăng Viễn.
Đã rất lâu Lăng Viễn chưa được nghe tiết học ở Tôn Phụng, thầm nghĩ còn hai ngày nữa là phải về rồi, lần này không thể bỏ qua.

Đương nhiên, Lăng Viễn cũng có ý đồ khác, chỉ có lúc trên lớp mới có thể chăm chăm ngắm nhìn cô, như vậy người khác và Tôn Phụng mới không cảm thấy kỳ quái..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện