Năm nay, hoạt động rèn luyện mở rộng của toàn thể nhân viên Ốc Á được tổ chức tương đối giống như những năm trước, cả công ty chia làm ba đội lớn, đội trưởng lần lượt là Từ Gia Tu, Diệp Ngang Dương và Janice; điểm khác biệt duy nhất đó là tổng số nhân viên đã tăng thêm nhiều.
Lục Già ở trong thư phòng của Từ Gia Tu xem ảnh chụp của các lần tổ chức rèn luyện dã ngoại hàng năm. Năm nào Từ Gia Tu cũng giữ lại ảnh chụp để kỷ niệm quá trình trưởng thành và phát triển của Ốc Á.
Năm đầu tiên, nhân viên của Ốc Á không nhiều, những người trẻ tuổi kề vai sát cánh cùng nhau đứng trên đỉnh núi cao, phía sau bọn họ là lá cờ trắng của Ốc Á, đón gió bay phấp phới. Năm thứ hai, nhân viên Ốc Á xếp thành đội hình thật lớn, mọi người gắn kết, tràn đầy tinh thần tập thể. Năm trước, Từ Gia Tu mặc đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai, một mình một cờ giương lên trước mọi người ở trên đỉnh núi, khuôn mặt rực rỡ như hòa cùng với ánh mặt trời.
Từ Gia Tu, anh chính là người đã sáng lập ra Ốc Á.
Năm nay, Lục Già gia nhập Ốc Á, cô và Từ Gia Tu lại yêu nhau, tất cả đều thuận lợi giống như vòng quay vận mệnh cố ý sắp xếp an bài vậy.
Lục Già tựa vào trong lòng Từ Gia Tu nhìn những tấm ảnh chụp đó, đột nhiên cảm thấy thật xúc động, cũng có chút tiếc nuối nho nhỏ. Từ Gia Tu vòng tay ôm cô từ phía sau: "Ngày mai chúng ta chính thức công khai nhé, có được không?"
Lục Già quay đầu lại.
Từ Gia Tu nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô, chậm rãi nói tiếp: "Anh có đề nghị này, em xem tiền lương của em thấp như vậy, có muốn kiêm thêm chức bà chủ của Ốc Á hay không?"
Đây là đề nghị quái quỷ gì vậy. . . Bà chủ cũng là chức vị sao? Lục Già chỉ cười, thoáng một cái mà khóe mắt đã ươn ướt. Không một chút do dự, cô ngẩng đầu trực tiếp hôn Từ Gia Tu, Từ Gia Tu ôm cô, ngón tay thon dài sạch sẽ xuyên qua mái tóc. Hai người mũi chạm mũi, hơi thở quấn quanh, vô cùng thân mật.
Từ Gia Tu, em yêu anh, chỉ yêu anh . . .
Ngoài yêu anh ra, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, bên cạnh Ốc Á, chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành lý tưởng và giấc mộng của anh.
--- ---
Thứ bảy, Từ Gia Tu tăng ca, Lục Già trở về căn nhà lớn ở phía Nam thành phố một chuyến. Cô mượn xe của bạn trai đi về, chiếc SUV kiểu dáng nam tính đầy mạnh mẽ. Cô về đây để lấy một ít thiết bị gia dụng, tuy đều là đời cũ, nhưng lúc mới mua cũng tốn không ít tiền cho nên không cần thiết phải mua đồ mới. Lục Già đi đến tủ đựng đồ, giấy niêm phong đóng đồ còn chưa được dỡ ra. Cô mở túi chống bụi, kéo khóa balo, bất ngờ nhìn thấy một chiếc điện thoại di động. . . Sao nó lại ở trong này?
Lục Già có hơi sững người, lúc trước không biết cô đóng gói hành lý thế nào, thu thập xong xuôi tự dưng không tìm thấy di động đâu. Tìm mãi mà không được, cô tự an ủi mình: thôi mất rồi cũng tốt; trong di động có số điện thoại của khá nhiều khách hàng, cô cũng dằn lòng bỏ qua. Vì Lục Già dự định sẽ bắt đầu tất cả lại từ đầu, những thứ quan trọng trước kia hiện giờ cũng đã là quá khứ.
Thời gian trôi qua đã lâu, đương nhiên di động hết pin sập nguồn. Lục Già nghĩ nghĩ, trực tiếp ném di động lại về chỗ cũ. Những người cần liên lạc thì cũng đã liên lạc rồi, còn những người không nên liên hệ thì càng không cần phải dây dưa.
——
Ngày hôm sau, sáu giờ sáng, ba chiếc xe bus từ tòa nhà Khoa Vũ bắt đầu xuất phát. Lục Già vốn dĩ phải ở đội của Janice, nhưng Từ Gia Tu trực tiếp "dùng quyền lực mưu lợi cá nhân" kéo cô về bên đội mình. Đối với việc này, Janice chỉ có thể thở dài, gả bạn cùng phòng ra ngoài đúng là như bát nước hắt đi.
Toàn bộ hành trình được thực hiện như sau: 6 giờ rưỡi, ba đội bắt đầu chia ra ba đường tự đi, 11 rưỡi trưa tập trung tại tiệm ăn nhà nông ở giữa sườn núi dùng cơm. Sau đó lại tiếp tục xuất phát, buổi tối mọi người sẽ ngủ tại đích cuối là khách sạn trên núi Ngũ Phong. Hôm sau lên xe bus quay lại Ốc Á.
Lục Già cho rằng Từ Gia Tu sẽ lấy thung lũng làm đích cuối, Diệp Ngang Dương đã thăm dò được nguồn tin chính xác: Hôm nay Tống Tuyển Hi sẽ đi tới thung lũng Thiên Lộc. Từ Gia Tu tỏ vẻ không sao cả: "Gấp gáp không tốt cho làm ăn."
Từ Gia Tu thản nhiên thế kia là vì đã định liệu hết rồi sao? Xe buýt dừng ở chân núi, Lục Già thu hồi tầm mắt, Từ Gia Tu kéo cô đứng lên, híp mắt nói một câu: "Hi vọng hôm nay em có thể kiên trì đến cuối cùng."
"Đừng khinh em nhé." Lục Già dương dương tự đắc, đeo đồ đạc lên trên lưng. Mà nếu cô không thể kiên trì đến cuối cùng thì anh sẽ tính sao, bỏ lại cô chắc?
Từ Gia Tu mỉm cười, hôm nay anh dẫn đầu cả một đội, tất nhiên cả đường không thể chỉ lo nói chuyện yêu đương với bạn gái được. Lục Già cũng rất tự lập không phiền anh phải lo lắng. Thể lực của cô không kém, trước kia ở công ty cũng tổ chức rèn luyện, cô không chỉ tự lo cho chính mình mà thỉnh thoảng còn giúp đỡ một số đồng nghiệp nữ yếu đuối.
Hành trình đi bộ leo núi chính thức bắt đầu. Thành viên trong đội của Từ Gia Tu hầu như đều là kỹ thuật viên, phái nữ chỉ có hai người, Lục Già và Tiểu Mỹ. Tiểu Mỹ gia nhập tổ này là vì bạn trai của cô cũng ở đây, một đường cùng bạn trai ân ân ái ái, đi bao nhiêu kilomet thì ân ái bấy nhiêu kilomet. Khiến cho mấy anh trai lập trình càng nhìn càng thấy không vừa mắt, hận không thể gọi vợ yêu ở nhà đến đây, cũng thân thân mật mật cho bõ tức!
"Từ tổng, hai người cũng ân ái đi, làm lóa mắt chúng tôi luôn đi!" Có một đồng nghiệp nam lên tiếng đề nghị, giọng nói rất lớn, khẳng định Từ Gia Tu có thể nghe thấy.
Từ Gia Tu đi ở phía trước dừng bước, quay đầu lại cười nói: "Ân ái như thế nào?"
Mặt của Lục Già đỏ bừng. Hôm nay ánh mặt trời sáng chói, cả đường leo núi không hề ngừng nghỉ, hiện tại mọi người thi nhau hùa vào kêu Từ Gia Tu và cô cùng ân ái cho bọn họ xem. Mới đầu Lục Già chỉ nóng mặt, sau đó thì cả người đều nóng giống như đang bị thiêu cháy. Thực ra trong quá trình đi, cũng có ân ân ái ái nha, chỉ có điều thực hiện trong âm thầm mà thôi: Tỷ như khi đường đi bắt đầu trở nên khó khăn, Từ Gia Tu sẽ chủ động nắm lấy tay cô; gặp phải cành cây chắn lối, Từ Gia Tu sẽ tự giác gạt qua, không để cô phải vướng víu. . .
Hành động tràn đầy sự quan tâm yêu thương như vậy, mắt bọn họ có vấn đề gì không, sao nhìn không thấy?
"Từ tổng, không phải thẹn thùng, cứ thân mật đi mà!" Mọi người nhốn
nháo ồn ào. Sau đó, Tiểu Mỹ và bạn trai trực tiếp hôn môi đắm đuối, khiêu khích rõ ràng.
Đúng là muốn mạng người ta mà. Lục Già nhìn nhìn Từ Gia Tu, làm sao bây giờ.
Làm sao bây giờ ấy hả? Chúng ta cứ làm như vậy đi. Từ Gia Tu thoáng cúi người, môi khẽ nhếch, đuôi mắt cong cong.
Được rồi, hai người mắt đối mắt, cô thoải mái chờ Từ Gia Tu lại gần. Nửa phút sau, Lục Già mới phát hiện ra mình hiểu sai ý của anh rồi —— Từ Gia Tu muốn cô chủ động hôn anh cơ! Thật quá đáng. . . Lục Già khẽ cắn môi, do dự một chút rồi vẫn rướn người đụng đụng vào.
"Thế đã đủ chưa?" Từ Gia Tu xoay người hỏi mấy thành viên đang ồn ào trong đội.
"Ù uây ——" vài đồng nghiệp nam còn độc thân liên tục hú hét, hóa ra lão đại của bọn họ cũng yêu đương như vậy đấy, quá kích thích!
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng vọng của Janice: "Này —— mọi người có nghe thấy không —— chúng tôi đã đến nơi rồi —— ha ha ha —— "
Đội của Janice đã đến nơi rồi!
Có người thở dài: "Đợi lát nữa khẳng định Janice sẽ diễu võ dương oai cho mà xem."
Quả nhiên, khi Lục Già và Từ Gia Tu đến tiệm ăn nhà nông, Janice đã cầm một quả dưa chuột vừa cắn vừa đi tới, đuôi vểnh lên tận trời. Đội đi chậm nhất là đội của Diệp Ngang Dương, đại bộ phận nhân viên nữ của công ty đều ở hết bên đội đấy. Diệp Ngang Dương nói sở dĩ bọn họ đi chậm là vì phải dừng lại nghỉ ngơi nửa giờ, cậu ta còn dư sức chơi hẳn một ván cờ tỷ phú.
“Còn anh thì sao, Từ bại hoại?" Diệp Ngang Dương hỏi.
"Chúng tôi ấy à ——" Từ Gia Tu kéo dài âm, "Chỉ có vài lần ân ân ái ái mà thôi."
Kiểu trả lời này, Lục Già không đành lòng nhìn thẳng.
Diệp Ngang Dương hừ hừ, nhìn về phía Tiểu Đạt cách đó không xa vẫn còn đang thở hổn hển, cậu ta khoác tay qua bả vai Janice hất hất mặt: "Tôi nói này Kiều Kiều, cô nhìn xem Tiểu Đạt bị ép buộc khốn khổ chưa kìa."
Tiểu Đạt liếc mắt qua, sau đó yên lặng xoay mặt; Thiệu Dật Phong đứng bên cạnh trưng ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa: "Đạt Đạt, phải giống như đàn ông đứng thẳng người chứ! Như tôi đây này. . ."
Không khí hết sức vui vẻ, Lục Già cũng thoải mái cười rộ lên. Cô đi đến bên bờ hồ rửa tay, ngẩng mặt lên là thấy tòa nhà nguy nga giữa mây trắng ở phía đối diện, vách núi cao chót vót. Nghe nói nơi này có hệ thống cung cấp nước uống từ dòng suối trong khe núi, có rất nhiều đồng nghiệp lấy nước cho vào chai mang đi. Lục Già chụm tay vốc một ít nước, nếm thử một ngụm, đúng là rất ngọt.
Từ Gia Tu cười cho rằng cô cảm thấy ngọt là do tác động của tâm lý, Lục Già không cho là vậy, nhưng quả thực hiện tại mọi thứ đều rất tốt, tiếng nói tiếng cười không ngừng vang lên. Có mục tiêu, có bạn bè, còn có sự đồng lòng thì dù con đường phía trước có gian nan đến thế nào cũng không cảm thấy đáng sợ nữa.
Buổi chiều ba đội hợp lại cùng xuất phát lên núi Ngũ Phong, vừa đi vừa ca hát, nói nói cười cười. Thể lực của từng người không giống nhau, có người càng đi tốc độ càng giảm dần, nhưng cũng có những người giống như Janice càng đi càng phấn khởi, đi tuốt ở đằng trước dẫn đội.
Lục Già và Từ Gia Tu đi ở phía sau, phía trước cần người dẫn đường, nhưng đằng sau lại càng cần người kiểm soát. Chặng đi thứ hai bạn học Tiểu Đạt đi chậm nhất, chậm đến mức ngay cả bạn tốt Thiệu Dật Phong cũng bỏ anh ta lại mà đi trước.
Tinh thần tập thể chính là phải quan tâm đến người cuối cùng của đội, Lục Già thấy bộ dạng nỗ lực của Tiểu Đạt cũng không nhẫn tâm thúc giục anh ta, dù sao ông chủ Từ Gia Tu vẫn còn nhẫn nại chờ đợi kia kìa.
Lục Già quay đầu nhìn Tiểu Đạt, Tiểu Đạt xách cái túi mua hàng, hổn hà hổn hển chạy đuổi theo, còn cố nói: Đối với nhiều đồng nghiệp nam mà nói, thử thách lớn nhất của họ là ở kilomet cuối cùng. Đáng lẽ hiện tại phải thả chậm tốc độ, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức rồi chứ.
Thử thách gì cơ? Lục Già vô cùng hiếu kỳ. Hay buổi chiều Từ Gia Tu đi chậm như thế này là do có liên quan đến thử thách kia.
Tiểu Đạt lôi chai nước từ trong túi mua hàng ra uống một ngụm, lấy hơi nói tiếp.
Chính là trận đấu có tên “kilomet cuối cùng”, hoạt động rèn luyện mở rộng của Ốc Á bắt đầu có trận đấu này từ năm trước. Những người tham gia toàn là các đồng nghiệp dũng mãnh nhất trong công ty, tiến hành ganh đua sức chịu đựng cực hạn của đàn ông. Nội dung của trận đấu chính là cõng người đi bộ hết một kilomet, tiền thưởng dành cho hạng nhất là 2000 đồng.
Nói đến đây, Tiểu Đạt có chút ngượng ngùng: "Năm trước tôi giành được tiền thưởng."
“Wow. . ." Lục Già kinh ngạc nhìn Tiểu Đạt, cô không tin, một chút cũng không tin.
"Thật đấy." Từ Gia Tu ở bên cạnh giải thích cho cô, "Người cõng và người được cõng đều được chia tiền thưởng, Tiểu Đạt là người được cõng."
Trời, đúng là có thể diện. Lục Già gật gật đầu, lại quay sang hỏi Tiểu Đạt. "Vậy năm trước là ai cõng?"
Tiểu Đạt mặt mày hớn hở: "Là Janice. . ."
Kỳ thực anh ta muốn nói, người được cõng trên lưng cũng rất mệt. Trận đấu năm trước, lúc chỉ còn mấy trăm mét cuối, Janice gần như vừa lôi vừa kéo anh ta về đích! Hơn nữa nếu trong quá trình đối phương mệt mỏi thì người được cõng có thể đảo thành người cõng, dù sao tiền thưởng cũng được chia đều.
Ha ha ha! Lục Già kéo tay Từ Gia Tu cười rộ lên, chợt nghĩ tới một chuyện, lập tức ngẩng đầu lên hỏi: "Năm trước anh có tham gia trận đấu đó không?"
Chắc Từ Gia Tu sẽ không là người được cõng rồi, thế liệu có phải anh đã cõng một nhân viên nữ nào đó, hay là một nhân viên nam nhu nhược giống như Tiểu Đạt hay không?
"Không tham gia, quá nhàm chán." Từ Gia Tu chậm rãi nói, rồi hỏi lại cô, "Anh tự giành lấy tiền trong túi của chính mình để làm cái gì?"
Cũng đúng. Lục Già cười càng thêm vui vẻ. Đúng là không biết xấu hổ, cho dù anh có tham gia thì cũng không nhất định sẽ thắng mà, Ốc Á đâu có thiếu đàn ông dũng mãnh.
Lục Già ngọt ngào nhìn Từ Gia Tu, không biết năm nay. . .
Đúng lúc này, Từ Gia Tu lại mở miệng nói: "Nhưng năm nay có thể nhàm chán một chút."
Ý? Lục Già mở to mắt.
Từ Gia Tu nói tiếp: "Một kilomet cuối cùng, anh sẽ cõng em."