"BỐ ƠIIII..."
Tôi chạy nhanh đến bên người đàn ông đang chăm chú tỉa tót cây trong sân vườn.
Dáng vẻ cần mẫn chăm chú ấy bị tôi làm cho giật mình thon thót.
Ông ngoái đầu lại mắng:
"Làm gì mà la hét lên thế? Người ta tưởng bị làm sao đấy?"
Tôi đến gần, tay run lẩy bẩy, chạm vào bắt tay của ông.
Còn ấm, sờ được, là người thật này...!Đã lâu lắm rồi, 11 năm...!11 năm trời tôi mới được gặp lại, người bố đáng thương của tôi...!Trong suốt 11 năm, tôi đến cả trong mơ cũng không nhìn rõ được mặt ông, có nhìn rõ thì đến khi thức dậy cũng chẳng tài nào nhớ nổi.
Giọng nói của ông cũng dần phai tàn theo năm tháng, tôi chẳng thể nhớ được.
Tôi không dám xem lại video, cũng chẳng dám nhìn ảnh.
Vì mỗi lần nhìn, mỗi lần nghe, là một lần khóc, một lần đau, một lần nhớ, một lần thương,...!mãi tôi mới vượt qua được cú sốc này, tôi không muốn lún sâu vào nó nữa.
Tôi nhảy lên ôm chầm lấy ông.
Đây là việc mà tôi luôn hối tiếc, từ lúc lớn, tôi dần cảm thấy ngại với những hành động thể hiện tình cảm, trừ với mẹ.
Tôi không ngăn nổi nước mắt của mình nữa, cứ khóc nấc lên như một đứa trẻ con.
Từ khi lên cấp 3, tôi dần quen với việc khóc không thành tiếng, cho dù có uất ức tủi thân thế nào đi chăng nữa...!
Bố tôi hốt hoảng lắm, ông bỏ cây kéo tỉa cây xuống đất kẻo chọc vào người tôi, vỗ vỗ vào lưng tôi:
"Gì đấy gì đấy?" "Tự dưng khóc lóc như dở vậy?"
Đúng là như thế.
Tôi nhận ra, liền lùi lại, lau chùi nước mắt, xua xua tay:
"Con bị ác mộng đấy..." Giọng tôi bị khàn đi nhanh chóng, nước mũi vẫn không thôi tuôn ra, thảm hại hết sức.
"Nay ngày nghỉ hè cuối cùng nên buồn đến vậy cơ à?"
Bố nhặt cái kéo lên, bắt đầu tỉa tót.
Vừa hoảng hồn, tôi đã kịp định thần lại.
Có vẻ như đây không phải mơ, cũng chẳng phải thiên đường.
Tôi chạy lên nhà, không quên ngoái lại xác nhận.
Không sai, ông vẫn ngồi kia, bên lũ cây quen thuộc, ông không biến mất như hằng giấc mơ ngày trước.
Tôi chạy lại phía giường, lần mò trong giường lẫn trên bàn học để tìm kiếm hình bóng chiếc điện thoại của mình.
Đây rồi, ngay trên bàn đây, bây giờ đã là 4 giờ chiều, ngày 10 tháng 7 năm 2020...!12 năm trước? Tận 12 năm? Tôi tát thật mạnh vào mặt mình, đôi má ửng đỏ lên, ran rát.
Tôi thất thần ngồi thụp xuống giường, nhìn lại xung quanh nhà một lần.
Làn hơi nóng lại toát lên, dòng chảy nóng hổi từ từ ra khỏi khoé mắt, lăn dài trên gò má, rồi chậm rãi rớt xuống gối.
Ting.
Tiếng chuông messenger vang lên.
Tình cũ không rủ cũng tới.
Tôi đã rũ bỏ mớ tình cảm phức tạp này bao nhiêu năm trời.
Đến giờ nhìn thấy tin nhắn từ hắn cũng thấy thật lạ lẫm, hồi ức lại ùa về.
Hoàng Hải Đăng đã gửi cho bạn một tin nhắn.
Tôi phải thốt lên: "Oà, đúng là hiện thực rồi.
Tên cặn bã này."
Tôi không do dự mà mở ra coi.
Nội dung tin nhắn ngắn ngủn, vỏn vẹn 1 từ: "Game".
Ngày trước tôi phải vui mừng biết bao mỗi khi thấy tin nhắn từ tên này, bây giờ thì...!Tầm này 12 năm trước hình như tôi chưa thích hắn, lúc này hắn mới chia tay người yêu thì phải.
Chúng tôi chơi thân từ kì 2 năm lớp 10, cũng được 7 8 tháng gì đấy rồi.
Lí do thì cũng đơn giản thôi.
Người yêu mới chia tay của hắn là bạn thân hồi tiểu học của tôi.
Lên cấp 2 khác trường nên không còn thân