Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆101, Phiên ngoại: Bánh kem ngày giỗ (2)
Không chờ Lục đại sư trong biệt thự trả lời, thần sắc của Giang Thận đã thay đổi, anh nắm lấy cổ tay Phương Hiểu Niên.
"Cậu bình tĩnh lại đã!" Giang Thận vội la lên.
Tiểu lệ quỷ cúi đầu không nói chuyện, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi trong nhà hiển nhiên đã chạm đến nghịch lân của cậu, hiện tại cậu thoạt nhìn như lệ quỷ chân chính, quỷ nhãn đỏ tươi nhìn chằm chằm mặt đất không nháy một cái, hai hàng lệ chảy ra từ khóe mắt, rõ ràng là máu đỏ tươi, dòng huyết lệ này lăn xuống, chỉ tích tắc đã nhuộm đỏ toàn thân cậu.
Giang Thận không kịp nghĩ nhiều, một tay túm chặt cổ tay lệ quỷ, không cho cậu vọt vào nhà: "Cậu đừng kích động, cậu không phải cùng hung cực ác, mặc cho ông ta là người tu hành thế nào, tôi cũng không ngồi yên nhìn ông ta tổn thương cậu đâu!"
"Đánh nhau... phòng vệ... chính đáng?" Lệ quỷ nghẹn ngào lặp lại mấy từ này, lòng Giang Thận trầm xuống, biết chuyện lớn không tốt rồi.
Phương Hiểu Niên hiển nhiên là bị cảm xúc sôi trào ập tới bao phủ, tất cả lệ quỷ nán lại nhân gian, hoặc là chết quá thảm, hoặc là thân có oan khuất, không nữa thì là có tâm nguyện mãnh liệt chưa xong, chấp niệm trong lòng sâu nặng, mà Phương Hiểu Niên không khéo, cậu đồng thời phù hợp với cả ba điều trên. Thế nên khi cậu bị sát khí chúa tể, một tiểu lệ quỷ hèn mọn mới chết ba năm, lại trực tiếp đánh bay âm sai lão tư lịch mấy trăm năm như Giang Thận.
Trên người lệ quỷ toàn là huyết khí, Giang Thận có chút chật vật văng trúng bức tường hoa viên bên ngoài biệt thự, Giang Thận bị đánh đến hộc âm khí, trùng hợp kích phát một lá bùa phòng ngự trên tường.
Âm sai cũng là quỷ, bùa đuổi quỷ của người tu hành có thể tổn thương bọn họ, chỉ là phần lớn người tu hành không dám động thủ với âm sai mà thôi, nhưng tự mình đụng trúng vậy chẳng trách ai được, lá bùa đó có linh lực rất mạnh, Giang Thận bị lệ quỷ đột nhiên nổi điên đánh bay mới không đề phòng đụng trúng, bị luồng linh quang trong suốt đó nện vào ngực, ngã rạp xuống đất, đau đến tan mất hình dáng quỷ thể.
Người tu hành này mạnh quá —— Giang Thận nắm chặt thanh đao Tú Xuân, muốn bò dậy, người tu hành này linh lực cực kỳ thuần tịnh, hơn nữa, mang công đức!
Trong lúc Giang Thận bò dậy, lệ quỷ đã đánh nhau với một người tu hành lao ra từ trong nhà.
Trong tay người tu hành này có một thanh linh kiếm, mà không phải là kiếm gỗ đào, kiếm đồng tiền huyền môn hiện đại thường thấy, đây là một người tu hành hiểu kiếm ý chân chính, mà không phải là tùy tiện cầm kiếm gỗ làm phép. Ở xã hội hiện đại phàm nhân chúa tể thế giới hiện nay, ông ta còn có thể tĩnh tâm dùng kiếm nhập đạo, không bị thế giới xuất sắc vô biên hấp dẫn phân tâm, tu được một thân công đức, tâm tính và thiên tư như vậy——
Nếu ông ra sinh ra ở một ngàn năm trước, hẳn sẽ là một kiếm tiên lừng lẫy nổi danh.
Giang Thận không dám coi khinh, anh thậm chí cảm thấy mình có khả năng không đánh lại người tu hành phàm nhân này.
Người tu hành cầm kiếm là một người đàn ông thoạt nhìn rất trẻ, mặc một bộ đạo bào sạch sẽ ngăn nắp nhưng rõ ràng đã giặt đến phai màu, lúc đánh nhau ống tay áo tung bay, lộ ra trung y có ba miếng vá giấu bên trong, ngoại trừ thanh linh kiếm linh quang bốn phía, người này từ đầu đến chân viết rõ chữ bần cùng.
Phương Hiểu Niên sát khí đầy người, chỉ biết đánh đấm lung tung, chiêu thức không đủ sắc bén bằng đạo sĩ bần cùng, nhưng Giang Thận nhìn ba giây, lập tức nhận ra được ——
Đối phương không hạ tử thủ.
"Lục đại sư! Mau loại bỏ ác quỷ này, diệt nó rồi chúng tôi cho ngài năm trăm vạn!"
Tay của Giang Thận cùng kiếm của người đàn ông họ Lục đồng thời run lên.
"Không, cho ngài năm ngàn vạn!" Người nhà này kêu gào.
Nét mặt của đạo trưởng rõ ràng lộ ra sự thống khổ.
Giang Thận lập tức vọt tới: "Khoan hãy động thủ——"
Đạo trưởng cầm kiếm nhanh nhẹn lui về sau, Phương Hiểu Niên lại mở to đôi mắt đỏ tươi, rống giận nhào lên, Giang Thận vội vàng rút dây xích ra, trực tiếp quấn lên eo Phương Hiểu Niên, ở trước khi cậu nhào tới cắn mũi của đạo trưởng túm cậu trở về.
"Âm sai?" Trong mắt người đàn ông cầm kiếm lóe lên sự kinh ngạc, ngay sau đó, ông ta nói ra lời khiến Giang Thận cũng thấy kinh ngạc, ông ta nói, "Âm sai đại nhân xin dừng tay, đừng tổn thương cậu ấy!"
Cục diện nhất thời quỷ dị cứng đơ, Giang Thận cùng Lục đại sư nhìn nhau, rốt cuộc nhận ra đối phương đều không muốn diệt trừ Phương Hiểu Niên. Chỉ có tiểu lệ quỷ không biết gì cả, còn đang điên cuồng gầm rú, sát khí của cậu quá mạnh, cả biệt thự đã biến thành Quỷ Vực, cả đèn đường cũng biến thành màu xanh lục xa xăm.
Mắt thấy Giang Thận sắp không khống chế được, sắc mặt Lục đạo trưởng thay đổi, vung tay lên ném một lá bùa ra, nhốt gia đình nọ vào trong nhà.
Ông ta lại móc lá bùa thứ hai ra, quát khẽ một tiếng, niệm một câu chú ngữ gì đó, giơ tay dán lá bùa lên đầu lệ quỷ.
Quỷ trảo của Phương Hiểu Niên giãy khỏi Giang Thận, để lại một vết thương thật dài trên vai anh, rồi lập tức thò tay nắm lấy lá bùa, nhưng trong nháy mắt đầu ngón tay của cậu chạm vào bùa, sắc mặt của đạo trưởng tuấn mỹ trước mặt trắng bệch, động tác của Phương Hiểu Niên cũng vì vậy mà khựng lại, lệ quỷ trên người cuộn đầy sát khí màu máu sôi trào, bỗng nhiên bất động.
Sắc mặt của Lục đạo trưởng đẹp hơn nhiều, Giang Thận rên một tiếng, lấy nước hoàng tuyền âm sai trang bị ra, tưới lên miệng vết thương phòng ngừa âm khí chảy ra ngoài.
Lá bùa đó không phải bùa định thân, Phương Hiểu Niên không phải bị ngoại lực trấn giữ, mà là tự bản thân cậu bất động. Giang Thận kinh ngạc nhìn tiểu lệ quỷ, đôi mắt của tiểu lệ quỷ đỏ rực màu máu, từng dòng máu đỏ chảy ra từ trong hốc mắt, toàn thân run rẩy, như là đang dùng nghị lực nhẫn nại thống khổ khôn cùng nào đó, bởi vậy khóe mắt của cậu nứt ra, vùng da xung quanh mắt đều là vết máu rách toét.
—— là lá bùa dán trên đỉnh đầu cậu.
Giang Thận nhìn thoáng qua, cảm thấy hôm nay anh đã chịu quá nhiều kinh hãi, Giang Thận hô ra tiếng: "Phàm nhân, ông dùng nguyên thần bản mạng của mình vẽ bùa?" Sống đủ rồi hả?
Đạo trưởng đứng cách đó không xa cười khẽ, hành lễ với Giang Thận: "Tại hạ là Lục Lân ở đền Lưu Hà, không ngờ có thể may mắn ngẫu nhiên gặp được một vị âm sai lúc còn sống. Thiết nghĩ ngài tới đây hẳn là vì con quỷ này, không biết ngài có thể nghe xong lời tôi nói, rồi hãy quyết định xử trí cậu ấy thế nào không?"
Giang Thận còn chưa kịp lấy lại tinh thần, vẫn nhìn lá bùa đó: "Lấy tu vi của ông, muốn trấn giữ cậu ấy có trăm ngàn cách, vì sao ông lại làm thế?"
"Nó chính là điều tôi muốn xin ngài nghe." Lục Lân nói, "Nó chỉ là một lá bùa thanh tâm, không có bất cứ hiệu quả trấn quỷ gì, sau lần đầu tiên tôi giao thủ với lệ quỷ này tôi đã nhận ra được —— cậu ấy không chịu thương tổn người khác, mặc kệ cậu ấy quậy phá hung hăn cỡ nào, cũng không chịu xé rách lá bùa tôi dùng nguyên thần của mình vẽ, hiển nhiên cậu ấy không muốn nhìn thấy tôi bị thương nặng. Con quỷ này tuy là lệ quỷ, nhưng cậu ấy chưa thật sự làm chuyện xấu gì."
Nghe được lời này, Giang Thận ngây ra một lát, anh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy tiểu lệ quỷ, cậu ấy đang nằm rạp trên cửa chuyên tâm cạy một lá bùa, còn giảng đạo cho Giang Thận.
Cho dù thần chí đã mơ hồ, đối mặt với lá bùa Lục Lân cố ý dùng nguyên thần vẽ, Phương Hiểu Niên vẫn nhịn xuống.
Thế nên Lục Lân bất đắc dĩ cười nói: "Xem như là tôi cậy già lên mặt, cố ý bắt nạt cậu ấy đi."
—— lệ quỷ bị chấp niệm báo thù bức điên, rồi lại đội lá bùa yếu ớt nguyên thần vẽ ra không dám lộn xộn, nhìn rất vất vả, huyết lệ trên mặt đã chảy thành sông, cổ họng ô ô hừ nhẹ, giống như muốn khóc.
Giang Thận trầm mặc một lát, nói: "Nếu ông không phải tới tru diệt cậu ấy, vậy ý ông muốn thế nào?"
"Không có khả năng." Giang Thận nói, "Lệ quỷ uổng mạng, thân mang nợ máu, không trả thù lại rất khó gột đi sát khí, nhưng một khi trả thù thành công giết hại người sống, hung tính rất có thể không thu lại được, thật sự trở thành ác quỷ."
Lục Lân còn muốn nói gì, đột nhiên nét mặt ông ấy kinh ngạc khôn cùng, giây tiếp theo ông ấy dùng kiếm cản lại, một búm máu phun ra, máu bắn lên lá bùa trên đỉnh đầu Phương Hiểu Niên, đồ án trên lá bùa bị phá huỷ, nó trở thành phế thải, lệ quỷ nổi giận quát một tiếng xé nát nó, sau đó đâm đầu vào biệt thự.
"Ngăn..." Lục Lân muốn nói chuyện, hé miệng ra lại là một búm máu tươi không thể nén được.
Giang Thận đã hiểu: "Không tốt, còn có con quỷ thứ hai?!"
Lục Lân dùng nguyên thần của mình vẽ bùa, dán ở mỗi hướng trong bốn góc nhà, Phương Hiểu Niên bởi vậy không dám xằng bậy, nhưng những lá bùa đó kỳ thật không có uy lực bao lớn, chỉ có ít ỏi mấy lá không dùng nguyên thần vẽ, ví dụ như lá Giang Thận không cẩn thận đụng phải, mới là uy lực chân chính của Lục Lân đạo trưởng, nhưng Lục Lân từng bước thay đổi bùa —— ông ta cố ý bày ra nguyên thần yếu ớt của mình, lấy đó để làm Phương Hiểu Niên dựa vào lương tri để chống lại sát khí.
Chính như Lục Lân nói vậy, là ỷ vào thiện lương của Phương Hiểu Niên bắt nạt cậu.
Nhưng ngoài dự đoán, bị sát khí mạnh mẽ của Phương Hiểu Niên che giấu, nơi này còn có con quỷ thứ hai, quỷ lực và sát khí của con quỷ này xa xa không bằng Phương Hiểu Niên, hơn nữa cố ý trốn, Giang Thận cũng không phát hiện được. Mắt thấy âm sai và đạo trưởng sắp thu phục Phương Hiểu Niên, con quỷ này không còn có do dự gì nữa, xé rách lá bùa của Lục Lân, xông vào biệt thự, Lục Lân bởi vậy bị phản phệ, nguyên thần bị thương nặng.
"Là tôi... sơ ý..." Mặt Lục Lân như giấy vàng, máu tươi bên môi ào ào không ngừng, lại cự tuyệt Giang Thận đỡ mình, cố gắng đứng lên, "Mau... Mau ngăn cản... Không thể để con quỷ thứ hai lợi dụng——"
Giang Thận không chờ ông ta nói xong, lập tức xông vào biệt thự.
Lục Lân đè ngực lại, sau đó phun một búm máu lên thân kiếm, linh kiếm uống tinh huyết của chủ nhân, thoáng chốc phát ra tiếng than khóc, Lục Lân nắm chặt chuôi kiếm, lấy thanh kiếm này làm bút, bay vọt tới giữa không trung, lơ lửng vẽ ra từng lá bùa, bùa do máu tươi của người tu hành hóa thành tạo ra một kết giới thật lớn, bọc cả biệt thự lại, quỷ ở trong tuyệt đối không thể chạy ra ngoài.
Trong phòng khách biệt thự nằm một cụ ông thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, ngực cụ có một vết thương thật lớn, một cụ bà thất hồn lạc phách ôm chân bàn ngồi đó, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp ngồi cạnh khóc nghẹn ngào, còn có hai người đàn ông, một người giơ một thanh kiếm gỗ đào run bần bật, một người thì cầm bùa hộ mệnh, nhưng cánh tay đã đứt, nét mặt thống khổ.
Trước mặt bọn họ là thân hình bán trong suốt của một người phụ nữ.
Cụ bà điên khùng nói: "Quả nhiên là cô Thu... cô Thu trở về trả thù..."
Người phụ nữ bên cạnh cụ cũng nói: "Mẹ ơi... nữ quỷ, nữ quỷ dữ hơn nam... Nữ quỷ này còn mặc đồ đỏ... Lục đại sư đấu với thằng oắt đó nhiều ngày như vậy cũng không hề hấn gì, nữ quỷ này vừa tới liền... liền..."
Tay cụ bà bỗng nhiên như vuốt ưng nắm lấy người phụ nữ, đẩy mụ ta ra, đồng thời lạnh giọng hô: "Họ Thu kia! Mày —— mày một vừa hai phải thôi! Nhà tụi tao bị mày làm hại còn chưa đủ à... Mày đừng tới đây! Bằng không mày cho dù hại chết tụi tao —— con dâu tao cũng sẽ biến thành quỷ như mày, biến thành quỷ còn dữ hơn mày——"
Người phụ nữ bị đẩy ra ngẩng lên nhìn thấy nụ cười âm trầm của nữ quỷ, lập tức trợn trắng mắt, không rên một tiếng té xỉu.
Nữ quỷ lúc này nghẹn ngào trào phúng: "Mụ ta? Mụ ta chỉ có thể chết thành quỷ nhát gan thôi?"
"Cô đừng tới đây!" Người đàn ông giơ kiếm gỗ đào run rẩy nói, "Tôi cầm là được đạo trưởng đền Diệu Liên khai quang đấy..."
Kiếm gỗ quả thật phát ra linh quang, nữ quỷ thấp giọng thét chói tai lui về sau nửa bước, cánh tay màu xanh lá bị phỏng đen một khúc.
Người đàn ông thấy thật sự hữu dụng, vui mừng lộ rõ trên mặt, lập tức làm như có thật mà múa kiếm, nhưng nữ quỷ lộ ra nụ cười cổ quái, chỉ sau lưng gã: "Thực lực của tôi xác thật không tốt, tôi sợ thứ này, nhưng thằng bé đâu có không sợ."
Mọi người cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy một cái bóng mặc đồng phục an tĩnh đứng ở cửa ban công.
Thanh niên trước khi chết vừa thành niên, còn chưa kịp rút đi đường nét ngây ngô, cậu cúi đầu, thân thể gầy yếu ở trong bóng đêm có vẻ tinh tế trơ trọi, một vũng máu tụ lại dưới chân cậu, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, từng vết đao thương xuất hiện trên người cậu, máu phun ra ngày càng mạnh, trên người cậu tổng cộng có 52 vết đao thương.
Sau đó, lệ quỷ cười khẽ một tiếng, trong bàn tay dính đầy máu xuất hiện thanh hung khí từng giết chết cậu.
Một con dao bổ dưa đã cong lưỡi.
○ ○ ○
Lục Lân suy yếu hộc máu ——
Hạ Cẩn Niên: Đáng tiếc năm đó tôi không thể xông lên ôm Lục đạo trưởng của tôi một cái.