Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Phiên ngoại: Xin hãy để tôi nuôi anh (6)


trước sau

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆110, Phiên ngoại: Xin hãy để tôi nuôi anh (6)

Giao lộ cao tốc đó là lối vào thành phố Tây Hiệp ngay bên cạnh, cách khu vực chủ thành hai bên rất xa, thế nên Hạ Cẩn Niên tìm Quỷ Mẫu Giang Vãn Hân mở đường tắt âm dương cho mình, nhưng lại không vội lộ diện, mà là chờ nửa giờ mới qua —— tại hiện trường sự cố còn có cảnh sát giao thông mà, gọi điện xong người lập tức có mặt, sẽ gây ra nghi ngờ không cần thiết đó.

Lúc Hạ Cẩn Niên chạy tới, Lục Lân đang ngồi ở ven đường, không có mặc đạo bào, một bộ áo thun trắng quần jean bình thường, có chút giống sinh viên. Ông vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Cẩn Niên, theo bản năng đứng dậy muốn gọi cậu, mở miệng ra lại chần chừ, mãi đến khi Hạ Cẩn Niên đi tới, ông mới thấp giọng nói:

"A Niên, tôi biến lại như cũ rồi."

Người tu hành bề ngoài trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi, cao hơn hình dáng thiếu nữ lúc trước chừng 10cm.

"Ừ." Hạ Cẩn Niên lãnh đạm gật đầu, Lục Lân vì bất an nên cúi đầu, căn bản không nhìn thấy ánh mắt như kẻ chết đói nhìn chằm chằm bữa tiệc mỹ vị của Hạ Cẩn Niên.

Lần này Lục Lân thật sự là tai bay vạ gió, ông muốn vào trạm thu phí, xe thuê không có lối đi nhanh, cần phải xếp hàng chờ, chiếc siêu xe đó có thể đi nhanh, nên hai bên yêu cầu trao đổi làn chạy, Lục Lân bình tĩnh rẽ qua khúc cua, phong cách lái xe của Lục đạo trưởng cũng y như bản nhân ông, ổn thỏa cẩn thận, siêu xe ngại ông chậm, muốn giành đường, kết quả hai bên không phải xe thần kỹ thuật lái vượt ải gì, không cẩn thận đụng vào nhau.

Xử lý xong sự cố, phía siêu xe cuối cùng xác nhận là giành đường trước, Lục Lân tránh không kịp ở sau, nên siêu xe chịu 70% trách nhiệm, nhưng tỉ lệ này là tính trực tiếp từ tổng chi phí thiệt hại về xe của hai bên, do siêu xe quá giàu, chẳng sợ Lục Lân chỉ phụ trách 30% tổn thất, tính ra cũng đã hơn 50 vạn, đương nhiên là không trả nổi rồi.

Cả quá trình Lục Lân cúi đầu đi theo Hạ Cẩn Niên, nhìn cậu xử lý sự cố, lấy tiền sửa xe, trả xe cho công ty thuê, rồi lại phối hợp bị Hạ Cẩn Niên nhét vào siêu xe của mình, lôi thẳng với một khách sạn gắn sao sang trọng nhất thành phố Tây Hiệp, thuê phòng tổng thống, chờ Lục Lân rốt cuộc nhận ra được quãng đường vừa nãy đốt bao nhiêu tiền xong, phục vụ đã bày bữa tối xa hoa trước mặt ông rồi, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, canh súp đầy đủ.

"Ăn đi." Hạ Cẩn Niên vẫn duy trì tác phong lãnh đạm, ngồi ở đối diện, rượu vang đỏ vừa nãy phục vụ rót cho đang lắc lư trong ly.

Lục Lân một tay nắm dao nĩa, tay kia cầm đũa phục vụ riêng mang tới, chẳng ra gì cả, ông nhỏ giọng nói: "Kỳ thật tôi có thể tích cốc, mấy tháng không ăn cũng không có vấn đề gì, hà tất tốn kém như thế."

Cho nên nhiều năm qua đều là chịu đói sống qua ngày?

Hạ Cẩn Niên giận sôi máu, không phải là giả vờ giận nữa. Cậu hiện tại cũng hiểu chút nguyên lý cơ sở của đạo pháp, Bạch tướng quân đã dạy cậu, đạo hạnh cao xác thật có thể tích cốc, nhưng không ăn không uống trên cơ bản như hình thức tiết kiệm điện, không phải vạn bất đắc dĩ thần tiên sẽ không chịu đói, ăn uống cũng không trở ngại tu hành, trừ phi là rượu chè quá độ, thậm chí một số thiên tài địa bảo cao cấp nấu lên ăn có thể tăng tu vi.

Lại nói, thời đại nào rồi, không ăn không uống sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Cho nên Hạ Cẩn Niên nhìn Lục Lân dùng thái độ đương nhiên nói không ăn không uống là tiết kiệm tiền, càng bực bội, dưới cơn giận dữ vỗ vào bàn: "Anh ăn cho tôi!"

Leng keng —— dao nĩa cầm trên tay rớt xuống đĩa, Lục Lân bị dọa hết hồn, nhìn sắc mặt siêu xấu của Hạ Cẩn Niên, vội vàng nghe lời cúi đầu ăn. Bày ở trước mặt cách ông gần nhất là bò bít tết, Lục đạo trưởng cầm dao nĩa cắt hơn nửa ngày, cắt đến lộn xộn, Hạ Cẩn Niên nhìn ông một hồi, không nói lời nào, để đĩa bít tết mình đã cắt thành khối nhỏ vừa phải tới trước mặt Lục Lân, lại cầm đĩa bít tết lộn xộn đó tới chỗ mình.

"A Niên, miếng đó tôi đã——"

"Câm miệng!" Hạ Cẩn Niên hung dữ răn dạy, ghim một miếng bít tết, nhét vào miệng cắn xé, như đang gặm sống Lục Lân vậy.

Lục Lân không nói gì.

"Tôi bảo anh đừng nói chuyện, ăn, không phải bảo anh câm miệng ngồi đó!"

"À." Lục Lân cầm nĩa, nhìn hai cái, im lặng để xuống cầm đũa lên.

Trong phòng nhất thời chỉ còn có tiếng im lặng ăn cơm, Lục Lân thất thần, không chú ý tới mình đang ăn cái gì, nửa ngày sau ông mới nhận ra được, miếng bò bít tết nhỏ đó ông đã sớm ăn xong rồi, hiện tại trên đĩa của ông là vịt nướng kiểu Trung đã cắt nhỏ, Hạ Cẩn Niên ngồi ở đối diện cắt một món Tây được nấu nướng đến độ ông đã không nhận ra được nữa, rồi bỏ vào đĩa của ông.

Chờ ông tỉnh hồn mới phát hiện, mình đã bỏ phần thức ăn Hạ Cẩn Niên đưa qua vào miệng.

"Đây là ốc sên, hẳn là anh chưa từng ăn, ăn không quen thì phun ra đi." Hạ Cẩn Niên lạnh như băng nói, lại bắt đầu cắt món Tây ông không nhận ra được thứ hai, "Dù sao anh cũng không để ý lễ nghi dùng cơm gì, mấy món này hẳn nên lên từng món, tôi bảo bọn họ lên một lượt, cơm Tàu cơm Tây có thì tôi gọi hết, anh ăn thoải mái."

Đây mà là ăn thoải mái á? Lục Lân nuốt chỗ thức ăn trong miệng mình xuống, nhấp môi, thật lòng nói: "Mùi vị rất ngon."

Hạ Cẩn Niên hừ một tiếng, lại bỏ thêm một đống vào đĩa của ông: "Anh cũng thử rượu vang đỏ đi, không ai nói tu tiên không được uống rượu vang đỏ đó chứ?"

"Không có." Lục Lân không muốn tiếp tục chọc giận Hạ Cẩn Niên nữa, liền cầm ly lên uống một ngụm, đối với người không biết uống rượu mà nói, cảm giác uống rượu vang đỏ xa hoa kỳ thật không khác gì rượu xái, đều là rượu cả thôi, độ cồn cũng giống nhau, Lục Lân uống xong ly đó, gương mặt đã đỏ lên, ánh mắt ông đong đưa một chút, mở miệng, "A Niên. Chuyện lúc trước, là tôi——"

"Lục Lân, tôi nói trước được không?" Hạ Cẩn Niên để dao nĩa xuống, nghiêm túc nhìn ông.

"Đương nhiên có thể, mời cậu nói."

Hạ Cẩn Niên trầm ngâm một lát, nói: "Tôi nghĩ thông rồi, hai mươi mấy năm qua tôi luôn bận rộn với học hành và sự nghiệp, anh là người đầu tiên khiến tôi rung động, cho nên anh là đặc biết, nếu tôi sớm biết thì thôi, nhưng nếu tôi đã thích anh, dù sao tôi chết rồi, để ý giới tính chi nữa, tôi vẫn thích anh, anh có bằng lòng... thử với tôi không? Lúc đó, anh có thể nói mình không thích tôi để cự tuyệt, nhưng lý do không thể là giới tính tuổi tác của chúng ta không hợp, được chứ?"

Tay Lục Lân lại run lên: "Tôi... xin lỗi, tôi chưa từng trải qua chuyện này, tôi..."

"Xin lỗi cũng vô dụng, xin lỗi là có thể xóa bỏ chuyện xảy ra ở mấy ngày trước sao?" Hạ Cẩn Niên nghiêm túc nói, "Nếu đã như vậy rồi, vì sao không thể thử? Chuyện này là anh gây ra, chỉ nói một câu xin lỗi là bảo tôi xóa bỏ yêu thích tôi dành cho anh à, anh không cảm thấy đang làm khó người khác ư?"

"Nhưng tôi không phải con gái, trên người tôi có điểm nào đáng để cậu thích chứ?" Mượn rượu, Lục Lân rốt cuộc nhịn không được hỏi ra nghi hoặc của mình.

"Lục đạo trưởng." Hạ Cẩn Niên nhíu mày, "Anh cảm thấy anh có điểm nào tôi sẽ không thích?"

Hình như so với giới tính, Lục Lân càng khó hiểu là trên người ông có điểm nào hấp dẫn Hạ Cẩn Niên, nên đáp ứng rất dễ dàng —— có vẻ ông cảm thấy, chỉ cần ở chung một thời gian, Hạ Cẩn Niên sẽ phát hiện ông không phải người xứng với cậu?

Mượn lời của Lục Lân để nói, ông là một người tu hành bình thường không có điểm sáng nào cả, ngoại trừ kiếm pháp có thể xem ra mặt khác đều bình thường, yêu đương lại không cần kiếm pháp, Hạ Cẩn Niên vì sao không tìm người tốt hơn?

Bởi vậy Hạ Cẩn Niên giận đến quăng đi phong độ tổng tài, lại muốn vỗ bàn.

Cậu nén cơn giận, nói sang chuyện khác: "Anh tới thành phố Tây Hiệp làm gì?"

"Là ủy thác. Hiện tại người tu hành có Hiệp hội liên hợp, cậu biết mà. Hiệp hội gửi một yêu cầu xin chi viện, có hai thiên sư dân gian mới vào nghề gặp được một nhiệm vụ không xử lý được."

"Có nguy hiểm không?"

Lục Lân lắc đầu: "Không, nhiệm vụ lần này xem miêu tả chỉ là tìm người thôi, không nguy hiểm, nhưng người muốn tìm không dễ tìm, người mới có thể là vì phương pháp và pháp thuật mình biết hữu hạn mới không có kết quả."

Có người đi lạc thường là phải báo cho cảnh sát, một khi yêu cầu làm phiền thiên sư tới tìm, tự nhiên không thể là nhiệm vụ tìm người bình thường rồi.

Hạ Cẩn Niên lái xe, rất nhanh đã tới một ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố Tây Hiệp, người ủy thác là một thanh niên họ Trần.

Lục Lân không biết người này, nhưng Hạ Cẩn Niên nhìn hai cái, nhướn mày: "Anh là diễn viên à?"

Thanh niên môi hồng răng trắng, nhìn như tiểu thịt tươi, anh ta chớp mắt: "Ừ, đúng vậy, cho nên hai vị mau vào đi, kín tiếng chút. Tôi tên Trần Hi, anh —— thoạt nhìn rất giống... một ngôi sao internet."

Trần Hi chưa nói hết, thiên sư mới tới trước mặt này, quá giống Hạ tổng năm ngoái live stream nhảy lầu?

Hạ Cẩn Niên tỉnh rụi: "Rất nhiều người đã nói, giống tổng tài Cẩn Tú chết năm ngoái đúng không? Nếu tôi có tiền như vậy tuyệt đối sẽ sống, quyết không nhảy lầu đâu."

Không ai nghĩ tới người chết sẽ xuất hiện ở nhà mình, đương nhiên đều nghĩ là trùng mặt, Trần Hi cười ha ha, mời người vào nhà.

"Lục đại sư và Niên đại sư, kỳ thật không phải tôi muốn tìm người, là bà nội tôi muốn tìm người." Trần Hi cười cười, "Cụ đã 92 tuổi rồi, tuy rằng không có ốm đau gì, nhưng quy luật tự nhiên không thể tránh khỏi, bác sĩ nói có lẽ trong năm nay sẽ... cụ vẫn có một tâm nguyện, muốn tìm một người, nhiều năm qua không có kết quả, gần đây bác cả của tôi chợt nghĩ ra, có lẽ không thể dùng cách bình thường để tìm."

Lục Lân hỏi: "Người nào, có thể nói rõ

hơn không?"

"Đi thôi, để bọn họ nói với hai vị đi." Trần Hi nói xong, dẫn người lên lầu.

Trên lầu còn có rất nhiều người, thoạt nhìn cả gia đình Trần gia đều ở đây, rất coi trọng lần tìm người này.

Ở đây còn có hai chàng trai trên người có linh lực dao động, tầm 20 tuổi, nhìn liền biết là hai thiên sư mới vào nghề xin giúp đỡ.

Trần gia là một gia tộc lớn, không ít người, Trần Hi là diễn viên, tư liệu từng công khai, thế nên trên mạng trực tiếp có bát quái của anh ta——

Xuất thân thiếu gia hào môn, có người chị cùng cha là chủ tịch xí nghiệp gia tộc, tầng lớp đại kim chủ lỡ như tài nguyên của em trai không tốt, có thể trực tiếp mua một Công ty Điện ảnh và Truyền hình cho em mình chơi, nhà bác cả thì có một người anh ở bộ đội, người em làm nghiên cứu, làm còn là dự án bảo mật cao cấp nhất, ra vào có bảo tiêu đi kèm, siêu ngầu. Các trưởng bối khác cũng có tài năng riêng, ông nội của Trần gia đã qua đời, trước đây là người sáng lập xí nghiệp gia tộc, tư liệu bà nội cũng được bát quái, là văn học gia thế hệ trước, bút danh Chỉ Tiêm Hồng Nguyệt, tác phẩm bà viết còn từng vào sách giáo khoa.

Tìm người là Chỉ Tiêm Hồng Nguyệt, nhưng Trần Hi nói, ăn Tết xong tình trạng sức khỏe của bà nội ngày càng sa sút, không bệnh tật không tai ương, chỉ là già cả tự nhiên, thế nên cụ rất bình tĩnh, trầm tĩnh chờ thời gian nên tới, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút vội, hy vọng hoàn thành được tâm nguyện ở trước khi rời đi.

Trần Hi dẫn bọn họ lên lầu, tiểu thiên sư vui vẻ ra đón: "Ngài là Lục tiền bối tới chỉ dạy tụi cháu à? Hiệp hội nói là chủ đền Diệu Liên bốc quẻ tính ra, đây là một vụ khó, chỉ có ngài có thể tìm được điểm đột phá!"

Hạ Cẩn Niên khí thế vạn ngàn né qua bên cạnh, chỉ Lục Lân: "Không phải tôi, tôi chỉ là tài xế, vị này mới phải."

Tiểu thiên sư há hốc mồm, thanh niên mặc áo thun trắng nhu hòa cười: "Tôi là Lục Lân, Hiệp hội hy vọng tôi tới đây giúp hai cháu."

Tiểu thiên sư trẻ tuổi tê một tiếng, vội vàng chào Lục Lân. Lục Lân đạo trưởng của đền Lưu Hà, ấn tượng ông ấy để lại ở Địa Phủ là khốn cùng thất vọng, có thể dùng bần cùng đả động Hắc Vô Thường, nhưng ở trong mắt các đồng hành, lại là tiền bối đại năng, ai ngờ được sẽ là một thanh niên ôn hòa nội liễm như thế này?

Tiểu thiên sư ho một tiếng, vội vàng giới thiệu cho Lục Lân mọi người ở đây, hàn huyên một lát xong, liền tiến vào chủ đề: "Là thế này, cụ Trần muốn tìm được người con trai trưởng nhiều năm trước đã đi lạc, tìm nhiều năm rồi, nhưng thời đó không có platform internet gì cả, cũng không có cơ sở dữ liệu, tìm người quả thật là mò kim đáy biển, cuối cùng chỉ có thể tìm tới tụi cháu."

Một trưởng bối của Trần gia gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi đã thử hết mọi cách, cuối cùng mới... muốn tìm là người anh cùng mẹ khác cha của chúng tôi, ở trước khi chúng tôi chào đời đã lạc khỏi mẹ, chỉ có anh cả lúc còn nhỏ từng gặp qua."

Bác cả của Trần gia đứng bên ngoài, vội vàng chào một tiếng, rồi chạy tới phòng cụ Trần nằm nghỉ nói cho cụ biết có đại sư lợi hại hơn đã tới.

Tiểu thiên sư bên kia nói: "Tình huống rất khó giải quyết, tụi cháu vốn dĩ cho rằng nhiệm vụ này rất dễ, thiên sư tìm người đâu có dựa vào ảnh chụp hay là tin tức cá nhân, có huyết thống trực hệ ở đây mà, nhưng ai biết tin tức của đối phương hình như bị cái gì đó che lại, tụi cháu cả sinh tử cũng dò không được."

"Sao lại như vậy?" Lục Lân thoáng kinh ngạc, "Hai cháu dùng pháp thuật gì?"

"Làm nhiều lần lắm rồi, pháp thuật gì cũng dùng, sức khỏe của cụ Trần không được tốt lắm, nên rất gấp, sáng nay cụ dậy rồi, còn chưa từ bỏ ý định, nhờ tụi cháu làm lại thậm chí tự mình nhìn, ngài xem, chậu nước còn ở đây nè." Tiểu thiên sư chỉ lên bàn.

Trên bàn bày một chậu đồng, pháp thuật này rất đơn giản, nước bùa đã được điều chế đặc biệt, nhỏ một giọt máu của người thân vào, kết hợp sinh thần bát tự, nước bùa hóa sương, là có thể nhìn thấy dung mạo trạng thái và vị trí hiện tại của người bị tìm, người thường còn sống là sương mù màu cam, người đã chết là màu trắng. Pháp thuật này khó ở chỗ sinh thần bát tự và máu của người thân, nhưng máu của cụ Trần nhỏ vào, bát tự cũng không sai, sương lại không bay lên.

"Lạ lắm ạ, không lâu trước tụi cháu đã làm một lần rồi, sương đen bay lên, hóa ra người bị tìm đi đường tà đạo làm tà tu, nhưng mặc kệ làm gì cũng sẽ có biểu hiện, lần này, giống như linh lực của tụi cháu mất hết vậy."

Một thiên sư khác nói: "Linh lực của tụi cháu khẳng định không thành vấn đề, nhìn giống như người nọ căn bản không tồn tại ấy."

Lục Lân tới chỗ chậu nước, kiểm tra nước bùa một hồi, xác thật không có vấn đề, ông rót linh lực của mình vào, một lát sau thần sắc thay đổi, người của Trần gia vội vàng nhìn qua, bác cả của Trần gia đã gần 60 vội la lên: "Có chuyện gì vậy Lục đại sư? Anh của chúng tôi, chẳng lẽ đã qua đời?"

"Còn chưa rõ." Lục Lân lắc đầu, nhìn về phía hai tiểu thiên sư, "Không trách hai cháu, là có người tu hành thực lực mạnh hơn, dùng pháp thuật cắt đứt nhân quả, đoạn tuyệt huyết thống của mẹ con họ, như vậy ở trong mắt Thiên Đạo, hai người này không có liên quan gì với nhau, ân oán rõ ràng, tự nhiên không thể bị pháp thuật ngược dòng huyết thống tra ra."

Ông nói xong, đột nhiên ngẩn ngơ.

Người của Trần gia thấy sắc mặt của đại sư bỗng nhiên lạ thường, không khỏi lo lắng, sợ lỡ đâu là kết quả xấu gì, khiến cụ nhà thương tâm, vội vã sáp tới cạnh ông.

Bác cả Trần gia báo với mẹ mình xong đã quay trở lại, lúc này mới lại gần đánh giá vị tiền bối được thiên sư tôn kính này, càng nhìn sắc mặt ông cũng càng kích động, đột nhiên ông hỏi: "Lục đại sư, không biết có thể mạo muội hỏi thăm một câu, cha mẹ cậu là ai không?"

○ ○ ○

Hạ Cẩn Niên: Nói sai rồi, toàn thân trên dưới của anh đều là điểm tôi thích!

Lục Lân: Nhưng tôi là một người tu hành bình thường a.

Hạ Cẩn Niên: Giang Thận đâu rồi? Bảo anh ta cho tôi mượn một cuốn sách luyện thi ngữ văn anh ta mua cho Phương Hiểu Niên cái, Lục Lân nhà tôi yêu cầu học lại một chút, bình thường rốt cuộc có nghĩa là gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện