Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆16, Yêu quỷ
Thường Bằng Viễn trả phép xong, về văn phòng đội thì thấy một đám đồng sự đang ển mông lên nằm sấp ngoài cửa phòng làm việc của đội trưởng.
"Làm gì vậy?"
"Xuỵt..." Tề Văn thần bí quay đầu lại, "Đội trưởng đang tiếp đãi nhân dân."
Thường Bằng Viễn: "Cảnh sát hình sự chúng ta, tiếp đãi nhân dân cái gì? Người nhà của người chết à?"
"Không phải... vừa nãy có một cô bé tới báo một vụ án lạ lắm, đang ngồi trong đó nói chuyện với đội trưởng kìa..." Tề Văn ra vẻ xoắn xuýt, nửa ngày sau lại nói, "Là về truyền thuyết dân gian Hắc Bạch Vô Thường ấy."
Thường Bằng Viễn: "Đậu mợ nó... đội trưởng kể truyền thuyết của mình cho người ta làm chi?"
Các đồng sự che miệng cười ngã ra đất: "Không nói không biết, mỗi khi đội trưởng sầm mặt xuống yêu cầu tăng cường huấn luyện quả thật giống hệt như Hắc Vô Thường vậy, nickname mới get!"
Cho dù quan niệm khoa học dân gian được phổ cập rộng rãi, vẫn có người kiên định tin rằng quỷ thần tồn tại, Lê Giai Tuệ chính là kiểu người đó, lý do của cô cũng rất đơn giản:
"... Mắt thấy mới là thật! Quê cháu có một bác lính già chỉ còn một cánh tay, bọn nhỏ rất thích tới nhà bác ấy chơi, bác ấy sẽ làm bánh gạo ngọt cho tụi cháu ăn, còn kể chuyện thời chiến nữa. Rồi đột nhiên có một ngày bác ấy nói với tụi cháu có một vị khách rất quan trọng sắp tới, bảo tụi cháu về nhà đi, không được đi lung tung, lúc đó cháu mới học lớp 2, lì lắm, cháu trốn sau đống củi nhà bác ấy không chịu về, tận mắt nhìn thấy đất bằng nổi lên sương trắng, có một bóng người cao gầy bước ra từ trong sương, mặc bộ đồ trắng như tuyết, dù là giữa hè góc áo cũng dính sương. Bác lính khách khí mời anh ta vào nhà ngồi, bọn họ ngồi đánh cờ, uống trà trong sân một hồi, người mặc đồ trắng liền nói: Canh giờ đã tới, giờ mà đi cảnh sẽ đẹp lắm, trên đường còn có thể ngắm hoa hòe mọc bên Vong Xuyên đấy. Sau đó bác lính cười híp mắt đi theo anh ta, cháu nhìn thấy bọn họ bước vào sương mù, đợi đến khi sương mù tan hết, cháu chui ra khỏi đống củi, phát hiện bác lính nằm sấp trên bàn cờ ngủ say, không còn tỉnh lại nữa..."
Bóng trắng cao gầy... Tần Phong hỏi: "Cậu ấy có đội mũ không?"
Tạ Kỳ Liên từng nói, dân gian có rất nhiều người cảm thấy gặp được Bạch Vô Thường sẽ có may mắn, nên mỗi khi đi tiếp dẫn thiện hồn cậu cũng không để ý tới chuyện bị người nhìn thấy.
Tần Phong im lặng thở dài trong bụng, tôi chưa được thấy nè.
Mặt Lê Giai Tuệ đỏ lên: "Không để ý ạ... Cháu chỉ nhớ tới nhìn từ đằng xa có vẻ rất đẹp trai, lúc nói chuyện lỗ tai cháu nghe mà muốn mang thai luôn!"
Sắc mặt của Tần Phong sầm xuống, tằng hắng một cái:
"... Cô bạn nhỏ, câu chuyện cháu vừa kể là truyền thuyết về Vô Thường. Trên đời này không có quỷ, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi."
Vị âm sai nào đó mặt mày tỉnh bơ, câu từ chính trực, mắt không hề chớp bảo rằng: "Quỷ, chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng!"
Nghe thấy anh nói câu này, cái đầu thò xuyên qua vách tường được một nửa của Phương Hiểu Niên dừng lại, kế đó cậu dùng tốc độ gấp mười lần rút đầu về, quyết định làm một sản phẩm của trí tưởng tượng.
Lê Giai Tuệ: "Ừm, kỳ thực... lý là lý đó, nhưng Bạch Vô Thường đẹp trai lắm! Cháu rất hy vọng quỷ là thật!"
Tần Phong: "..."
Điều này không có cách nào phản bác cả.
"Cảnh sát Tần à... có phải chú cũng không tin lời cháu nói không? Bạn cùng phòng của cháu khẳng định đã xảy ra vấn đề, thật đó!" Lê Giai Tuệ nói.
Tần Phong không trả lời câu hỏi này, mà là hỏi: "Sao cháu lại nghĩ tới chuyện tìm cảnh sát hình sự báo án hả?"
Lê Giai Tuệ do dự nửa ngày, cuối cùng ăn ngay nói thật: "Lúc sáng cháu tới đền Diệu Liên, đền Diệu Liên có một vị đạo trưởng tên là Sở Hoặc, cậu ấy nói với cháu có chuyện gì nhất định phải tìm cảnh sát."
Tần Phong: "... Cảm ơn bạn bè của giới Đạo giáo đã cống hiến cho việc phổ cập pháp luật."
Lê Giai Tuệ: "Vậy, bạn cùng phòng của cháu..."
"Tới trường cháu thôi." Tần Phong đứng dậy, "Bạn cùng phòng của cháu có thể là mục tiêu của một băng nhóm Tà giáo cực kỳ nguy hiểm, bọn chú đang điều tra một vụ đánh tráo vàng do Tà giáo đầu têu, chú hoài nghi kim thân Bồ Tát của bạn cùng phòng cháu chính là tang vật."
.
.
.
Trường đại học Hạ Thành là một ngôi trường danh tiếng lâu đời, có không ít khu dạy học là dãy nhà cũ có tuổi. Kiểu trường xưa cũ này thường hay phổ biến mấy câu chuyện kinh dị, ví dụ như trước kia ký túc xá là bãi tha ma, nửa đêm có ma nữ áo đỏ bay ngang qua ký túc xá...
Trên thực tế mặc đồ đỏ không hẳn là ác quỷ, hơn nữa nếu thật muốn tính rõ, người từng chết trên mảnh đất này quả thật nhiều hơn người sống nhiều.
Lúc Tần Phong và Lê Giai Tuệ tới, vị nữ chính nổi tiếng đó vừa vặn lướt qua người Tần Phong, ba giây sau, ma nữ mặc đồ đỏ lấy tốc độ ánh sáng bay trở về: "Cảnh sát???"
Tần Phong im lặng nâng mắt lên nhìn cô ta, một con quỷ tân nương thời dân quốc, mặc một bộ áo cưới màu đỏ, mặt trắng bệch, môi đỏ thẳm, nửa đêm sơ sẩy bị sinh viên dương hỏa không đủ nào đó gặp được, một giây thôi là thành truyền thuyết trường học rồi.
"Đồng chí cảnh sát, trong tòa nhà này có một con quái vật!" Quỷ tân nương rất kích động, "Tôi muốn báo cảnh sát, nó đột nhập vào nhà dân!"
Tần Phong: "..."
Nếu không phải bên cạnh có một người sống, Tần Phong suýt nữa đã bật cười —— vì cô ma nữ này hiển nhiên là đang tự biên tự diễn, cô không hề biết Tần Phong có thể nhìn thấy cô.
Vô Thường mặc thân thể, có Thiên Đạo yểm trợ, âm sai và ác quỷ còn không phân biệt được nữa là, dã quỷ đương nhiên cũng không nhìn ra được anh đã không còn là người sống.
Quỷ tân nương thời dân quốc dùng khẩu âm Kinh Tân tiêu chuẩn, bắt đầu báo cáo "kẻ đột nhập phi pháp" trong ký túc xá, có mấy phần giống như người dân Triều Dương*.
Lê Giai Tuệ đi đằng trước, quỷ tân nương thì bay sau lưng Tần Phong: "Haiz. Đồng chí cảnh sát bảnh bao quá, đáng tiếc không nghe được tiếng tiểu nô gia nói, là thật đó đồng chí cảnh sát, lầu ba có một con quái vật kỳ lạ lắm, nói nó là rắn, nó lại không phải, rắn không dài như vậy, còn bò theo bầy, nói nó là quỷ nó khẳng định cũng không phải, nô gia không biết nó là gì nữa, tiểu nô gia không phải cảnh sát hình sự, chút kỹ năng phá án này đều là học được từ thám tử Holmes cùng với bạn cùng phòng đấy."
—— sinh viên trong ký túc xá này đều là "bạn cùng phòng" cô tự phong, phỏng chừng không ai đồng ý.
"Nhưng nó có kim thân, hưởng cung phụng của người sống, trời vừa sập tối liền bò đầy đất, lại thêm mấy ngày nữa... Tiểu nô gia sẽ không chống đỡ được đó." Ma nữ than thở.
Tần Phong trầm ngâm nhìn kỹ, trên người quỷ tân nương hiện lên một hàng chữ nhỏ: "Uyển Cầm, sinh vào năm Quang Tự thứ ba mươi bốn (1908), chết vào năm dân quốc thứ mười lăm (1926), nguyên nhân chết: Uống thuốc độc tự tử, -3." Chỉ là một số âm nhỏ, thuộc về phạm vi vong hồn bình thường không cần để ý, hẳn là chưa từng làm chuyện xấu gì, số âm có thể là vì tự sát.
Chỉ trong tích tắc khi Tần Phong chớp mắt, không biết vì sao, số -3 đó nhảy thành số -2, mấy giây sau lại nhảy thành số -1.
Chỉ số ưu khuyết điểm không phải là hằng số, nhưng Tần Phong cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nó thay đổi.
"Mấy ngày qua tiểu nô gia khổ chết đi được, kẻ đột nhập phi pháp đó luôn muốn ăn nhóm bạn cùng phòng của tôi, sao mà được chứ, cho nên tôi chẳng nghỉ ngơi được tí nào cả, quầng thâm đã không còn đen nữa rồi, máu trên mặt cũng mờ đi luôn, môi không còn bóng đỏ!" Uyển Cầm giậm chân, "Tiểu nô gia suýt chút nữa khóc xỉu trên sân thượng luôn đó! Còn có..."
Ma nữ mặc đồ đỏ đứng đầu những câu chuyện kinh dị ở trường, kỹ năng đáng sợ nhất là lải nhải à? Tần Phong cười thầm trong bụng.
Trong tiếng lầu bầu của ma nữ, bọn họ đã tới ký túc xá, lại không nhìn thấy Nhạc Ưu Kỳ.
Lê Giai Tuệ lục lọi bàn của cô ấy một hồi, rồi cau mày: "Bức tượng Bồ Tát đó bày ở đây mà, sao đâu mất tiêu rồi?"
Một người bạn cùng phòng trong phòng khác nói: "Tiểu Kỳ ôm ra ngoài rồi, tớ hỏi cậu ấy đi đâu cậu ấy cũng không nói. Giai Tuệ à, cậu —— đi tìm đại sư thiệt đó hả?"
Tần Phong không mặc đồng phục, chỉ có thường phục, trước khi ra cửa Lê Giai Tuệ nói sẽ tìm người giúp đỡ, thường ngày lại mê tín, bạn cùng phòng tự nhiên tưởng là đi tìm đại sư, lúc này sững sờ như mất hồn mà bảo: "Ngon, thời buổi này đại sư đều dựa vào mặt bắt quỷ hả?"
Ma nữ Uyển Cầm: "Còn dựa vào cơ bụng nữa, tôi cá một đồng bạc, ít nhất sáu múi!"
Tần Phong: "..."
Không chờ Lê Giai Tuệ giải thích, cô bạn cùng phòng đó đã nhảy
Uyển Cầm: "Tiểu nô gia không phải là học tỷ của cậu!!! Không đúng, tôi không có thi cử, học toán không bằng biến thành tro! Không đúng, ở trước khi biến thành tro để tôi lột áo sơmi của tiểu ca ca điển trai này ra, sờ xem anh ta rốt cuộc có mấy múi cơ bụng đã!"
Tần Phong không nhịn được nữa, móc điện thoại ra, bắt đầu gọi âm sai.
Phương Hiểu Niên và Giang Thận hoả tốc vọt tới, xuyên qua vách tường, một trái một phải túm lấy Uyển Cầm đang mê man bỏ chạy.
Tần Phong: "Cô bạn nhỏ, ngại quá, chú đi toilet cái."
Giang Thận và Phương Hiểu Niên kéo Uyển Cầm chạy tới một góc xó xỉnh, gần đây âm sai thống nhất đổi đồng phục, một cái áo khoác dài màu đen, đánh số âm sai trên ngực là màu máu, ở trong mặc áo sơmi trắng, quần bỏ vào trong giày boot, trên giày cột dao găm, bên hông trang bị súng, hiệu quả trang trí lớn hơn thực dụng, nhưng do chưa đủ độ thuần thục, mỗi lần Tần Phong thấy Phương Hiểu Niên rút dao ra, đều cảm thấy cậu ta sẽ chém luôn chân mình vậy.
"Âm... âm sai?" Uyển Cầm trợn mắt lên, "Các anh tính làm gì?"
Phương Hiểu Niên hung ác nói: "Đu-đu-đuổi tà ma! Cô làm gì ở dương gian vậy, Lão Đại mới tới của tụi tôi trực tiếp hạ lệnh bảo tụi tôi tới bắt cô đấy."
Ma nữ mê man: "Có làm gì đâu, miệng lưỡi đùa giỡn một anh cảnh sát đẹp trai thôi. Tôi có đăng ký ở Địa Phủ mà, là hợp pháp tạm trú ở dương gian đó, xin đừng dẫn tôi đi gặp Bạch Vô Thường đại nhân!"
Trên mặt Giang Thận viết chữ "Cô toi rồi" sáng choang.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ từ xa đã nhìn thấy Tần Phong từ đầu kia hành lang đi tới bên này.
Uyển Cầm lộ ra vẻ vui mừng, vừa định nói là anh ta đó, đột nhiên cả hành lang tối sầm lại, một ngọn âm phong vô danh bốc lên.
Giang Thận lập tức rút thanh bội đao tiêu chuẩn của Cẩm Y Vệ bên hông ra, trong góc không gian, một vật thể dài nhỏ màu đen nào đó đang chầm chậm vươn mình ra khỏi bóng tối. Ngọn gió mang theo hơi thở tanh ngọt thổi bùng lên trong hành lang vốn nên bịt kín, khiến cho mấy cánh cửa ở hai bên vang lên ba ba.
Phương Hiểu Niên: "Sao lại có mùi bùn vậy..."
"Không hay rồi, nắng chưa tan hết mà nó đã bò ra." Sắc mặt của Uyển Cầm đột biến, "Thực lực của con quái vật này đã tăng lên rồi!"
Phương Hiểu Niên mạo hiểm nguy cơ tự cắt chi, rút dao găm ra: "Anh Giang à, cái-cái-cái quỷ gì vậy, Cthulhu hả?"
"Có lẽ là yêu quỷ." Sắc mặt của Giang Thận nghiêm túc, "Yêu tu trong lúc tu hành thân thể bất cẩn tử vong, không cam lòng, trở thành yêu quỷ, tiếp tục tu luyện, tu không phải là chính đạo gì cả."
Vô số bóng đen dài nhỏ trườn ra dưới đất.
Sắc mặt của Uyển Cầm đã khủng bố hơn cả phim kinh dị: "Âm sai đại nhân, mau cứu anh cảnh sát kia——"
Vô số đoạn dây leo màu đen vòng qua nhóm âm sai toàn thân đề phòng, trực tiếp bắn về phía Tần Phong, Tần Phong hình như là thở dài: "Không còn kịp rồi."
Sau đó anh tựa người vào tường, đột nhiên vô tri vô giác thuận theo vách tường tuột xuống.
Uyển Cầm: "Cứu ———— ạch..."
Chỉ trong phút chốc, một ánh kim quang xuyên thủng hắc ám.
Bên cạnh anh cảnh sát nằm dưới đất có thêm một người giống anh ta y như đúc, không, cũng không giống lắm, người đứng cạnh Tần Phong có uy thế nặng hơn, như một ngọn núi màu đen sừng sững, trong tay anh ta cầm một thanh mạch đao cao cỡ bằng một người, kim quang trên đao lộng lẫy, tám chữ vàng bay ra từ chỗ cổ tay, hóa thành một sợi dây xích, sau đó anh ta tiêu sái cầm sợi xích đó quay một vòng, thắt lũ quái vật màu đen ấy lại.
Một lát sau, một bó củi được cột chặt bành một tiếng bị ném tới trước mặt ba con quỷ, thần thái của người ném món đồ chơi này xuống rất thoải mái, giống như anh ta ném chỉ là một bó củi dùng để đốt.
Nét mặt của ba con quỷ giống y chang nhau, ngu ngơ nhìn Tần Phong làm nóng người xong, lại mặc thi thể vào.
"Đứng đực ra đó làm gì? Nó không phải là bản thể của yêu quỷ, chỉ là một sợi tàn hồn thôi, không có thần trí, giải quyết dễ ẹc à." Tần Phong nói.
Nửa phút sau, Uyển Cầm sợ hãi vô cùng: "A a a! Tại sao cảnh sát có thể nhìn thấy tôi! Không đúng, tại sao cảnh sát cởi thân thể ra là biến thành Vô Thường? Tiêu rồi! Tiểu nô gia chưa trang điểm!"
○ ○ ○
Nhân vật phản diện: Tôi kháng nghị, có kẻ ác ý giả vờ yếu đuối, câu cá chấp pháp!
Tần Phong: Tao mặc thi thể mày cũng không nhận ra tao, ánh mắt chỉ có như vậy thì thôi mau chóng chấm dứt ba cái chuyện phạm tội trái pháp luật đi!
Tạ đại lão đang lên đồ, vừa ra sân khấu là lập tức chói mù mắt cộng tác ngay. Nói thật, quần áo hoa lệ, là phải cởi từng lớp một ra đấy.
...
*Người dân Triều Dương: người dân Triều Dương ở Bắc Kinh, khởi nguồn từ khu Triều Dương ở thủ đô Bắc Kinh Trung Quốc, từng tham dự và phá rất nhiều vụ án minh tinh hít thuốc phiện, được cư dân mạng xưng là "người dân Triều Dương".
Khu Triều Dương là một khu có diện tích lớn nhất thành phố Bắc Kinh, cái bóng của "người dân Triều Dương" rất dễ gặp được, bọn họ có thể là bảo an trong siêu thị, có thể là tình nguyện viên ven đường, hoặc chỉ là người lạ đang chạy bộ thường thấy nhất.