Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Vô Thường làm nhiệm vụ


trước sau

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆18, Vô Thường làm nhiệm vụ

Dưới đôi mắt của Nhạc Ưu Kỳ có một quầng thâm đen rõ ràng, cô hồn vía lên mây bước dọc trên đường.

Cô cũng không biết mình bị sao nữa, đột nhiên có suy nghĩ ngốc nghếch muốn dựa vào việc mang thai để níu kéo gã bạn trai đã cắm sừng cho mình, nó không phải là kịch tình cẩu huyết trong phim truyền hình ba xu sao, ở ngoài đời ai lại ngu như vậy?

Nhưng cô không rõ mình bị sao nữa, một lòng một dạ chỉ nghĩ tới việc mang thai. Nếu không phải giấc mơ gần đây cô mơ thấy thật sự quá đáng sợ, e là cô vẫn không nhận ra được suy nghĩ của mình thiểu năng đến mức nào.

Bức tượng Bồ Tát trong balô đang nóng lên, cách một lớp vải khiến cô rất khó chịu.

Nhạc Ưu Kỳ ngẫm nghĩ: "Là Bồ Tát đang nhắc nhở con à?"

"Cảm ơn Bồ Tát." Nhạc Ưu Kỳ lầu bầu.

Tới bệnh viện chính quy cần dùng CMND đăng ký, Nhạc Ưu Kỳ do dự, cô không muốn việc này bị người trong nhà biết, mất mặt lắm.

"Cô bé à, cần giúp đỡ gì hả?" Đột nhiên có một người phụ nữ đỏm dáng xuất hiện trên phố cản cô lại, người phụ nữ này mặc một bộ vest công sở, thân thiết lại già giặn, "Tụi chị ở Câu lạc bộ Bảo vệ sức khỏe phụ nữ Tú Lệ Y Nhân, đang kỷ niệm tròn một năm hoạt động. Thấy sắc mặt em có vẻ tệ, hẳn là em cần giúp đỡ lắm đúng không?"

Nhạc Ưu Kỳ quanh co: "Em, em..."

Người phụ nữ tỏ vẻ hiểu: "Sinh viên chứ gì? Chị hiểu mà, sai lầm nhỏ ở khi kích động thôi? Không sao, tụi chị có thể giúp em."

"Thật ạ?" Nhạc Ưu Kỳ do dự, người phụ nữ này đoan trang khéo léo, nhìn không giống như bác sĩ bất lương không có giấy phép hành nghề.

Người phụ nữ lập tức nói: "Sai lầm nhỏ không giải quyết sớm, chờ đến khi dưa chín rụng cuống là sai lầm lớn của cả đời đấy. Câu lạc bộ của tụi chị là Câu lạc bộ y tế tư nhân đàng hoàng, tuyệt đối an toàn và hợp vệ sinh, còn có dịch vụ chăm sóc phục hồi nữa. Đương nhiên chị cũng nói trước nhé, thu phí không rẻ đâu, nhưng tuyệt đối đảm bảo riêng tư cho khách hàng, sẽ không để trường học và người trong nhà em biết."

Gia cảnh của Nhạc Ưu Kỳ rất tốt, trong tay chưa bao giờ thiếu tiền tiêu vặt, nên người phụ nữ này nói vậy cô trái lại yên lòng, Câu lạc bộ tư nhân xa hoa xác thực thu phí rất đắt, nhưng an toàn lại đảm bảo riêng tư, tiền này tiêu rất đáng giá.

Quả nhiên, cung phụng Bồ Tát sẽ có may mắn, Nhạc Ưu Kỳ nghĩ.

.

.

.

Tần Phong về cục, trên cửa phòng thí nghiệm pháp y dán một tờ giấy, viết "Đang làm thí nghiệm xin đừng quấy rầy", nét chữ cao lớn đầu bút mạnh mẽ, không giống như ghi chú lại giống như thư pháp.

Giơ tay lên sờ, quả nhiên trên cửa có một kết giới.

Tần Phong nở nụ cười, móc cuốn sổ ra, nhìn thoáng qua pháp quyết dùng để xuyên tường, thừa dịp hành lang không có ai, sử dụng phép thuật nhấc chân bước vào, kết giới trên cửa thản nhiên tiếp nhận anh.

Vừa vào cửa Tần Phong đã chậc một cái —— đại pháp y nào đó quả nhiên đang gian lận.

Thi thể của người bị hại được phủ một tấm vải trắng, phía trên lớp vải trắng ấy có một dòng chữ màu vàng nổi lên, nét chữ sắc bén hơn so với tờ giấy, từng nét phẩy từng dấu chấm như đao khắc vậy, viết là tám chữ trên cổ tay Tạ Kỳ Liên——

"Âm Dương Thủ Tự, Tứ Hải Thanh Minh"

Bản thân Tạ Kỳ Liên thì dịu dàng nắm lấy tay Giang Vãn Hân, đứng bên trái cô, trên người mặc bạch sa y nhiều lớp, tựa như dùng sương trắng dệt thành, lọn tóc rối vốn dĩ chỉ dài tới tai cũng rũ xuống tới hông, bị một sợi dây đỏ tùy tiện cột lại sau gáy, loáng thoáng có thể thấy được vành tai no tròn.

Tần Phong mím đôi môi hơi khô lại, cầm lấy chiếc ấm để trên cái bàn kê sát tường rót cho mình một ly nước, không nói gì.

Một lát sau anh đột nhiên nhớ ra, kỳ thực thi thể không biết khát.

Vây xung quanh bọn họ là tám tấm linh kỳ màu trắng, yên lặng buông thõng xuống.

Tạ Kỳ Liên không niệm bất cứ câu thần chú pháp quyết gì, chỉ cúi nhẹ đầu, ôn nhu thì thầm vào tai Giang Vãn Hân: "Nói cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi dẫn cô về nhà."

Phướn trắng chập chờn, trong phòng lại không một ngọn gió.

Tạ Kỳ Liên hỏi lần thứ hai: "Chỉ đường được không?"

Bảy tấm phướn trắng lập tức bất động, tựa như chúng chưa từng nhúc nhích vậy, chỉ còn lại tấm phướn ở phía đông nam nhướn cao lên, như là bị thứ gì đó lôi kéo, một luồng sương trắng bay ra từ mặt phướn.

Tạ Kỳ Liên ngẩng lên, bảo: "Ngưng thần, nhìn vào lớp sương trắng đó, anh nhìn thấy gì?"

Tần Phong híp mắt lại: "Tôi nhìn thấy sương trắng duỗi ra đằng trước, cuốn lấy một ánh sáng màu trần bì, lại bị tội nghiệp màu xám nuốt hết. Ba màu sắc này hòa vào nhau. Đi tới nữa thì không nhìn thấy gì cả, hẳn là có kết giới."

Tạ Kỳ Liên hỏi lại lần nữa: "Cô có thể mở cửa giúp chúng tôi không?"

Sương trắng đong đưa nhẹ một cái, Tạ Kỳ Liên thở dài.

"Người chết Giang Vãn Hân, chỉ số công đức 49, sương trắng đại biểu cho vị trí vong hồn của cô ấy, màu trần bì là màu của hồn sống, Giang Vãn Hân đang cảnh báo: Bên cạnh cô ấy có người bị hại còn sống." Tạ Kỳ Liên vừa giải thích, vừa lộ ra vẻ khen ngợi —— Tần Phong nắm giữ sức mạnh của Vô Thường rất nhanh.

"Nhưng Giang Vãn Hân không giúp được nhiều hơn, không thể giúp chúng ta định vị được vị trí từ bên trong. Thế nên chúng ta chỉ có thể tự mình phá tan kết giới, động tác nhất định phải nhanh, bằng không ở trước khi vọt vào, lũ tà tu giảo hoạt đó sẽ sử dụng độn thuật chạy thoát lần nữa." Cậu hất cằm chỉ vào máy tính, "Báo cáo xét nghiệm dược vật trên người tử thi tôi đã làm xong."

"Nhận được rồi." Tần Phong gật đầu, "Tôi điều hai đội viên đi tra, chỉ bằng vào tờ báo cáo xét nghiệm của cậu, tôi không có cách nào điều động được toàn đội tới cửa bắt người." Cho nên các đội viên còn lại vẫn đang xử lý băng nhóm tội phạm.

Nhưng, Tần Phong lắc cổ tay, kim quang chậm rãi chảy xuôi tới lòng bàn tay: "Tôi cảm thấy loại nhiệm vụ này có đội viên đi theo trái lại là vướng bận, mượn chỗ nằm một tí được không?"

Tạ Kỳ Liên xoay người vỗ cái bàn dùng để khám nghiệm bên cạnh, cười đáp: "Pháp y vĩnh viễn không chối từ thi thể."

.

.

.

Nhạc Ưu Kỳ là bị dọa tỉnh, cô mở mắt ra nhìn thấy trần nhà thấp bé, dưới thân là một tấm phản cứng.

Cô không biết sao mình lại ngủ nữa, cô không phải đang ngồi xem giá cả của các gói dịch vụ với nhân viên tiếp tân của Câu lạc bộ à? Cô cảm giác hình như mình vừa nằm mơ, mơ thấy một ma nữ mặt mày trắng bệch, dưới da toàn là huyết quản màu tím, há to mồm muốn cắn đứt đầu cô.

Một cơn đau nhói ở bụng truyền tới, cô cúi đầu, sau đó hoảng sợ rít lên ——

Cô thấy bụng mình nhô cao, như là đang có ai ở trong đó dùng sức chui ra ngoài vậy, loáng thoáng có thể nghe được tiếng cơ thẳng bụng bị xé rách từng chút một.

"A————" Tiếng thét của Nhạc Ưu Kỳ khiến người phụ nữ ngoài cửa vội vã xông vào.

Cùng ả vọt vào còn có một người đàn ông nữa, mặc đạo bào.

"Sư muội, muội làm gì vậy!" Trương Nguyên Chân cáu giận nói, "Sao cô ta lại đột nhiên tỉnh dậy, bùa chú của muội làm từ giấy lộn à?"

Hoa Nguyên Xuân cũng bực bội đáp trả: "Vậy huynh tự vẽ đi!"

Trương Nguyên Chân hừ một tiếng, giơ tay lên bấm pháp quyết, phì một cái vào bụng Nhạc Ưu Kỳ, cái bụng của cô đột nhiên nhô cao hơn, da thịt đã bị kéo thành trong suốt, có thể trực

tiếp nhìn thấy móng vuốt đang liều mạng giãy dụa muốn thò ra ở bên trong.

"Cứu với —— cứu với!" Nhạc Ưu Kỳ điên cuồng hét lên, nhưng cô phát hiện có bốn lá bùa màu vàng phân biệt dán lên tứ chi của cô, tờ giấy mỏng lét lại như một ngọn núi lớn, cô chẳng thể nhúc nhích được dù chỉ là 1cm.

Cái bụng đã nhô lên đến độ cao nửa mét khủng bố, như một mũi khoan dựng thẳng lên vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cô tét bụng đứt ruột.

Đùng —— đèn của tầng hầm đột nhiên nổ tung, vô số ngọn quỷ hỏa xanh lét bùm lên giữa không trung.

Giữa không trung, một bàn tay xanh tím bỗng nhiên xuất hiện. Nó là tay của một người phụ nữ, móng tay đỏ như máu kéo dài. Quỷ thủ đột nhiên thò qua, vỗ vào bụng Nhạc Ưu Kỳ một cái.

"Dã quỷ ở đâu tới quấy rối!"

Hoa Nguyên Xuân phẫn nộ quát lên, ném một lá bùa vàng qua, quỷ thủ không lùi lại, lá bùa chạm vào làn da xanh tím đốt nó cháy khét.

Nhạc Ưu Kỳ ngơ ngác nhìn cái bụng nhô lên của mình bị đánh xẹp, sự sợ hãi đến tột độ khiến cho cơ thịt cuống họng kéo căng, cô bị dọa đến chẳng thể thốt lên lời nào. Anh Quỷ còn nằm trong bụng cô, nhưng một sợi quỷ lực khác đã ngăn cản sự triệu hoán của Trương Nguyên Chân với Anh Quỷ, thế nên bụng của Nhạc Ưu Kỳ lỏng lẻo xệ xuống, lóe lên từng cơn đau nhói, nhưng tốt xấu sẽ không nổ tung ở ngay giây kế tiếp.

"Là mày, tao bắt được rồi hí hí~~~"

Một tiếng hoan hô khe khẽ, quỷ thủ giữa không trung bị một sợi dây leo màu đen quấn lấy, dùng sức kéo xuống, một ma nữ áo đỏ bị lôi ra, tông vào tường hóa thành một luồng khói đen. Nửa giây sau ma nữ tụ lại thành hình, bay tới trước mặt Nhạc Ưu Kỳ.

Một sợi rồi lại một sợi bò ra từ trong góc tối, Trương Nguyên Chân và Hoa Nguyên Xuân cùng lui về phía sau, cung kính nói: "Thượng tiên."

Ma nữ Uyển Cầm che ở trước mặt Nhạc Ưu Kỳ, yêu quỷ giữa không trung cũng chậm rãi tụ lại, chỉ có đường nét hình người, không nhìn ra nam nữ.

Thân hình của con yêu quỷ này cao to, nhưng giọng nói lại the thé như của bé gái: "Là vì tìm cô ta nên mày mới tìm tới tận đây ~ ở trong phòng ngủ của cô ta là mày vẫn luôn ngăn cản tao, còn dùng ác mộng cảnh báo, hí hí, nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn tới tìm tao đó thôi! Tiểu nữ quỷ à, kỳ thực tao cũng có chút thưởng thức mày đấy, nếu mày bằng lòng, tao có thể thu mày làm đồ đệ!"

Uyển Cầm thất khiếu đổ máu, cười xán lạn lại dữ tợn: "Thôi tha cho tiểu nô gia đi, lão gia ngài ngay cả cái mặt cũng không có, tiểu nô gia không muốn bắt chước ngài không mặt mũi đâu!"

Yêu quỷ không giận, nó vẫn cười: "Mày che chở cho cô ta thì có ích gì, cô ta không cảm ơn mày, càng chẳng hề biết mày là ai, mày đã chết lâu như vậy rồi, huống hồ mày đánh không lại tao đâu, sao không suy xét nghe theo lời tao?"

Nhạc Ưu Kỳ nằm sau lưng Uyển Cầm đã sớm bị doạ xỉu, ma nữ áo đỏ tuy rằng có trăm năm minh thọ, nhưng ở trước mặt một con yêu quỷ đã hưởng thụ mấy đời người cung phụng, vẫn không đỡ nổi một đòn.

Bản thân cô kỳ thực cũng biết.

"Hiện tại tao là bản thể." Yêu quỷ duỗi cành cây màu đen ra, sờ tóc Uyển Cầm, giống như thương tiếc, "Mày sẽ bị tao bóp nát ngay thôi."

Nhưng sắc mặt của ma nữ lại bình thản đến lạ, cô không hề hoang mang móc một chiếc điện thoại ra: "Mày có từng nhìn thấy vật này chưa? Biết nó có thể làm gì không?"

Nhìn trái nhìn phải cũng chỉ là điện thoại, chẳng qua là do Âm Phủ Phong Đô chế tạo, nhãn mác còn gắn một chữ "Phong". Người hiện đại lúc sống thói quen dùng quen các sản phẩm điện tử, đến khi chết rồi, nếp sống ấy tự nhiên cũng phổ cập tới Địa Phủ, thế nên hiện tại quỷ có di động là điều rất bình thường.

Yêu quỷ sửng sốt một chút: "Điện thoại di động, nó có thể làm gì?"

Uyển Cầm đắc ý cười rộ lên: "Đồ nhà quê, bộ mày không biết thời buổi này điện thoại thông minh đều có chức năng liên hệ khẩn cấp à?"

Nói xong, ma nữ ở ngay trước mặt nó trượt mở màn hình, ấn nút lệnh, màn ảnh đột nhiên lóe lên ba chữ "Đang kết nối" màu vàng.

"Bộ mày chưa nghe qua câu có khó khăn gì thì tìm cảnh sát hả?"

Yêu quỷ: "???"

○ ○ ○

Uyển Cầm: Quể, moshi moshi, mau tới cứu tui, vị trí của tui là XXX:OOO

Tần Phong: Xin hãy giữ bình tĩnh, đừng hoảng hốt, cứu viện đang trên đường tới!

...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện