Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chứng đạo


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆21, Chứng đạo

Cảnh sát phong tỏa Câu lạc bộ, lại tìm được mấy vị khách không biết nội tình đang khám ở phòng VIP trên lầu, đưa tới bệnh viện chính quy kiểm tra, bọn họ đều là người mắc bệnh nặng thể chất không thích hợp để sinh nở, có một người đã sáu tháng, nếu không xử lý có thể nguy hiểm cho tính mạng bất cứ lúc nào.

Mà vị thiên kim phú nhị đại này còn tỏ vẻ không tin, cảm thấy bác sĩ tư nhân mình phí nhiều tiền tìm được đáng tin hơn bệnh viện.

"Thời buổi này Tà giáo ngày càng biết đóng gói bản thân." Tề Văn giận đến muốn cụng đầu vào tường.

Tà tu nhắm vào không ít nữ tính có tiền lại không thích hợp để sinh nở, có người là bị bệnh viện chẩn đoán thân thể tuyệt đối không thể mang thai, có người lại giống như Nhạc Ưu Kỳ, vì đủ mọi nguyên nhân kỳ lạ, bị yêu quỷ dùng yêu thuật mê hoặc cố chấp muốn lén mang thai.

Ở dưới tầng hầm phát hiện được không ít thi thể thai nhi, bị ngâm trong mấy cái bình quái dị, một số khác thì đựng trong hộp nhỏ, hoặc là được cúng bái như Kumanthong, hiển nhiên là hiện trường tiêu chuẩn của các hoạt động Tà giáo, gây ra náo động không nhỏ.

Tần Phong ẩn thân đi theo dạo một vòng, nhóm Anh Quỷ bị khóa trong thân thể không ngừng thút thít, trên người cảnh sát có mang cương khí, âm khí của chúng không thể làm bọn họ thấy khó chịu, Đới Mộng Viện đã được mở mắt đứng ở cửa một hồi, im lặng giơ tay lau đi dấu thiên nhãn đội trưởng điểm cho.

"Nếu tôi là Lão A, tôi nhất định sẽ không nhịn được mà băm lũ tội phạm này ra thành tám mảnh, kệ m* nó có phù hợp với quy trình chấp pháp hay không." Đới Mộng Viện thở dài.

Sắc mặt của Thường Bằng Viễn vàng như nghệ: "Cho nên Lão A mới là Lão A, chúng ta không phải."

Anh Quỷ bi thương gào khóc với Tần Phong, chúng chưa tới cái tuổi hiểu được đồng phục cảnh sát là gì, chúng chỉ vâng bản năng mà cảm giác được người này có thể giúp mình không còn bị oán hận thiêu cháy.

Tần Phong tụ kim quang lên đầu ngón tay, từng sợi xích đứt gãy trên tay anh.

"Đi đi, dẫn chú đi tìm lão ta."

Nhóm Anh Quỷ được giải thoát gào thét xông ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ giờ khắc này ở bên ngoài là giữa trưa nắng gắt.

Tần Phong: "Đuổi theo!"

Các âm sai theo sát phía sau không biết đào ở đâu ra một chiếc SUV off-road, Giang Thận cung kính mở cửa xe mời Tần Phong lên.

"... Lái xe!"

Phương Hiểu Niên giẫm chân ga, làm một cú vọt 180km/h ở khu phố xá sầm uất, thấy thật sảng khoái.

Tần Phong thắt dây an toàn: "Lố tốc độ cho phép rồi đó."

Phương Hiểu Niên hai tay ôm đầu: "Tôi sai rồi! Chờ chút... đâu thể tính như vậy được! Người sống nhiều lắm là cảm thấy có một luồng gió lạnh thôi mà!"

Tần Phong: "Hiện tại cậu tuyệt đối bị tính, đặt tay lên vô-lăng cho tôi!"

Anh Quỷ dẫn đường phía trước, chúng được Tần Phong bẻ gãy trói buộc, bắt đầu phản phệ kẻ ngự quỷ. Trong số tất cả các tà thuật, phép thuật sử dụng anh nhi là mạnh nhất, phản phệ cũng là kinh khủng nhất, quy định của Địa Phủ không ngăn cản Anh Quỷ thí chủ, kỳ thực cũng không ngăn được, dù sao bạn không thể khiến một đứa bé chưa chào đời hiểu được quan niệm pháp luật hài hòa, chúng không có cơ hội học được những đạo lý này, thế nên Thiên Đạo không tính toán chỉ số phạm tội giết người của trẻ sơ sinh.

Xe lái thẳng tới một ngôi nhà nóc bằng ở ngoại ô thành phố, đồn công an địa phương đã tới trước, một nhóm cảnh sát đang đứng ngoài cửa nhìn nhau. Trong sân có mấy đạo sĩ của đền Diệu Liên tới còn sớm hơn, đang rải bùa dưới đất.

Nhóm cảnh sát khu vực châu đầu ghé tai: "Đây là có thứ gì không sạch sẽ à?"

Tần Phong đẩy cửa xuống xe, thừa dịp không ai chú ý ngưng tụ thực thể, móc giấy tờ chứng nhận ra: "Nhân dân mê tín thì thôi, các cậu làm gì vậy hả? Phối hợp giùm cái, đang lùng bắt đầu sỏ Tà giáo đó, đó là các đạo trưởng của đền Diệu Liên tới giúp đỡ lực lượng cảnh sát, phần tử Tà giáo ở bên ngoài dùng danh nghĩa của bọn họ làm hại không ít mạng người."

Lời giải thích này cực kỳ hoàn mỹ, mấy năm qua cảnh sát nhân dân ở đồn công an khu ngoại ô thành phố không gặp được vụ án lớn nào, vừa nghe là Tà giáo giết người, lập tức khẩn trương lên, vội vàng sơ tán người dân.

Có một tiểu đạo trưởng trẻ tuổi ngồi xổm ở cửa, đang dùng ống tay áo che điện thoại lại, lén chơi game.

"Sở Úc?" Tần Phong vừa vào cửa, Sở Úc đã hú một cái rồi nhảy dựng lên.

"Cảnh sát Tần!" Sở Úc vui mừng khôn xiết, "Nghe nói công đức của Vô Thường đại nhân rất cao, vận thế được Thiên Đạo tăng thêm, mau qua đây giúp cháu rút thẻ!"

Nói xong, dán màn hình vào tay Tần Phong, tiếng nhạc chúc mừng vang lên.

Mười tấm thẻ N.

Sở Úc: "Đệt mợ nó?"

Tần Phong: "Chú là Hắc Vô Thường."

Sở Úc: "..."

Tiểu đạo sĩ có thể ngồi ngoài cửa chơi game, là vì trận chiến trong nhà đã không thể xưng là chiến đấu nữa.

Các đạo trưởng ở đền Diệu Liên lần theo Tà đạo sĩ tới đây, từ xưa pháp lực của kẻ bước lên đường tà đạo luôn cao hơn tu hành đến nơi đến chốn, các vị đạo trưởng đấu pháp với một tên tà tu, còn đánh cho ngang tay.

Nhưng đột nhiên, có mười mấy con Anh Quỷ từ ngoài cửa sổ bay tới, làn da đỏ chót như dung nham, đầu to như xe, hung tàn dữ tợn, các đạo trưởng như gặp đại địch, lại phát hiện Anh Quỷ bấu lấy cái miệng niệm chú của Tà đạo sĩ chui vào!

Tà đạo sĩ hét thảm một tiếng, mất đi sức chống cự.

Mười mấy con Anh Quỷ tranh nhau bò vào, khóe miệng của lão ta đã sắp tét ra. Lúc này chúng chen chúc với nhau nằm trong bụng lão, khiến cho cái bụng ấy căng phồng lên, nở ra tứ phía, nằm vật dưới đất thống khổ kêu la.

"Cứu... cứu mạng!" Lão đạo suy yếu rên rỉ, các đạo trưởng đền Diệu Liên thở dài, bu quanh lão bắt đầu niệm Vãng Sinh Chú, đáng tiếc không phải là niệm cho tà tu.

Nhưng Vãng Sinh Chú không có tác dụng gì cả, oán khí của Anh Quỷ quá nặng.

Không có tà tu áp chế, Anh Quỷ hình như có thể trao đổi được đôi chút.

Cụ chủ đền Diệu Liên ngồi xổm xuống, thử hỏi: "Các con à, ra đây về nhà với ông được không, ông đốt nhang đèn rất ngon cho các con ăn, chờ oán khí trên người các con tan hết rồi, lại dẫn các con đi tìm người mẹ mới nhé?"

Trong bụng tà tu vang lên tiếng xì xèo, chất giọng trẻ con quỷ dị cùng đồng thanh trả lời: "Không chịu không chịu, tụi con muốn được sinh ra ngay bây giờ!"

Tà tu nằm dưới đất, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, mắt đã trợn trắng, vừa vặn thấy được Tần Phong bước vào cửa, liền hồi quang phản chiếu mà thò tay qua: "Cảnh sát cứu tôi với!"

Tần Phong lạnh lùng bảo: "... Cảnh sát không phải vạn năng."

Nhóm Anh Quỷ chen tới chen lui trong bụng tà tu, mồm năm miệng mười nói: "Muốn được sinh ra, muốn được sinh ra!"

Mắt thấy bụng của tà tu sắp nổ tung như của người bị hại, Tần Phong thương lượng hỏi: "Các cháu muốn được sinh ra, nhưng các cháu cũng phải chọn cha mẹ cho mình chứ? Lão già xấu xa như vậy, các cháu muốn làm con của lão ta à?"

Nhóm Anh Quỷ hình như là trầm mặc một lát, rồi lại bảo: "Tụi con vốn là đứa bé xấu, tụi con đã hại mẹ, bắt lão ta sinh là hợp nhất!"

Tần Phong cáu lên: "Ai nói với các cháu các cháu là đứa bé xấu hả, đó chỉ là tà tu lừa các cháu thôi!"

Nhóm Anh Quỷ phát ra tiếng khóc thút thít: "Nhưng mẹ thật sự đã bị tụi con hại chết! Không có người mẹ nào cần tụi con cả, tụi con muốn được sinh ra, chỉ có thể tìm lão ta!"

"Ai nói?"

Một cô gái mặc váy trắng đột nhiên vọt vào, mọi người kinh ngạc quay đầu lại, Tần Phong cau mày trách cứ âm sai đứng ở cửa: "Sao không đưa cô ấy tới đền Diệu Liên, bộ không biết chỗ này có nguy hiểm à?"

Sắc mặt của vị âm sai đó đỏ chót: "Xin lỗi, tôi-tôi... tôi không chạy lại cô ấy."

Giang Vãn Hân vọt vào cửa đi thẳng tới chỗ Tà đạo sĩ: "Tuy rằng cô không biết các con ai là con trai cô, nhưng cô biết, các con đều là bảo bối, đều bị kẻ xấu này bắt đi từ chỗ mẹ của mình!" Lựa chọn mang thai là người mẹ, hại chết bọn họ là tà tu, từ đầu tới cuối, những đứa bé này hoàn toàn không có làm sai gì cả.

Nhóm Anh Quỷ phát ra tiếng ê a không rõ nghĩa, hiển nhiên là không tin cho lắm.

Giang Vãn Hân thấy thế trực tiếp thò tay ra, móng tay cô một lần nữa duỗi dài, nhưng lúc này không phải dùng để móc tim, cô trực tiếp thọc tay vào bụng Tà đạo sĩ, giữa tiếng gào tê tâm liệt phế của lão ta, xách một xâu tiểu Anh Quỷ trong bụng lão ta ra, động tác như đang nắm một xâu mèo con vậy. Nhóm Anh Quỷ này vẫn đang bị oán khí ăn mòn, ai ai cũng có vẻ ngoài dữ tợn như ác quỷ, bị cô xách ra rồi, đều dùng bàn tay nhỏ xíu cố gắng che mặt lại, oa oa khóc không dứt.

Chủ đền Diệu Liên vội nói: "Không bằng giao cho bần đạo——"

Lời còn chưa dứt, Giang Vãn Hân đã há mồm, nuốt xâu Anh Quỷ đó vào.

Cô nói: "Cô cần các con."

Một ánh sáng vàng lóe lên ở bụng Giang Vãn Hân, giữa ánh sáng ấy

làn da của cô hình như phủ lên một màu đen thăm thẳm, Anh Quỷ bị cô nuốt vào, lại không ầm ĩ như khi chui vào bụng những người khác, mà là lần lượt yên tĩnh lại, như là rơi vào giấc ngủ say. Người phụ nữ giữa ánh sáng đó có làn da màu đen mái tóc màu đỏ, và một vẻ đẹp tuyệt trần.

Sở Úc: "Hắc... Hắc ám tinh linh!"

Chủ đền giơ tay lên cho cậu một cái tát: "Hồ đồ, con có còn là đạo sĩ không vậy? Đây là Kha Lê Đế Mẫu*!"

Ánh sáng lóe lên rồi lập tức biến mất, Giang Vãn Hân đã khôi phục bình thường mê man đứng đó: "Là cái gì?"

Cụ chủ đền thở dài sờ râu mép: "Là mẫu thần của quỷ tử, có truyền thuyết được gọi là Quỷ Cô Thần. Ngài bằng lòng đón nhận nhóm Anh Quỷ oán khí đầy mình này, để bọn họ rửa sạch oán hận trong bụng mình, tức là chứng đạo tâm, phần đạo tâm này, thậm chí vượt xa những kẻ tu hành như bần đạo đây, thật là hổ thẹn. Hôm nay ngài miệng nuốt ác quỷ, tương lai ác quỷ rửa sạch tội nghiệp xuất thế trở lại, đều sẽ là quỷ tử của ngài, thậm chí còn có được cơ hội trở vào luân hồi đầu thai làm người, cho nên trời ban công đức."

Giang Vãn Hân bị ông cụ lạy cho đỏ mặt: "Vừa nãy cháu chỉ thấy tụi nhỏ bò vào miệng lão ta, nên thử xem sao mà thôi. Cháu cũng không nhận ra được tụi nhỏ ấy ai là con của cháu."

Không nhận ra được, vậy thì khỏi nhận, đều là bé ngoan cả.

Tà đạo sĩ dưới đất triệt để hôn mê, nhưng không cần lo lắng đến tính mạng, cảnh sát hình sự ngoài cửa chạy vào đã trực tiếp lôi lão ta lên xe 120. Chờ chữa trị xong rồi sẽ bị thẩm vấn rồi đi bóc lịch, muốn chết nhẹ nhàng thì cứ đi mà mơ đi.

Tần Phong suy ngẫm: "Cảnh tượng ác quỷ bò vào bụng này, rất thích hợp để trở thành hình phạt của Địa Ngục."

Chân của Phương Hiểu Niên mềm nhũn ngã vào lòng Giang Thận: "Tôi biết mà, Bạch Lão Đại coi trọng sao có thể là người hiền lành được!"

Chủ đền Diệu Liên hỏi ngày sinh tháng đẻ của Giang Vãn Hân, oán khí của Anh Quỷ nếu chỉ dựa vào Quỷ Mẫu vừa mới chứng đạo gột rửa, sẽ rất phí sức, nên chủ đền muốn lập một bức kim thân cho cô, để tín chúng bái lạy, sức mạnh tín ngưỡng có thể gia tăng pháp lực cho Quỷ Mẫu. Trong truyền thuyết hiện đại, Quỷ Mẫu được Phật cảm hóa, trở thành Tử An Quan Âm bảo vệ sản phụ và trẻ con, cụ chủ đền tính làm xong kim thân rồi sẽ mang tới ngôi chùa bên cạnh, nhờ bọn họ hỗ trợ dâng hương.

Từ đầu tới cuối, Giang Vãn Hân vẫn lộ ra vẻ ngu ngơ.

"Giá trị quan chủ nghĩa xã hội của tôi!" Cô che mặt mình.

Điện thoại của Tần Phong rung lên, anh cúi đầu nhìn, rồi cười rút ra một tờ văn kiện: "Cô Giang à, có vẻ như hiện tại cô cũng không có ý định đầu thai, không biết cô có bằng lòng trở thành âm sai không? Có thể kiếm chút tiền sữa bột. Quầy lễ tân Địa Phủ rất hoan nghênh cô!"

Giang Vãn Hân: "... Địa Phủ tôi biết, quầy lễ tân là gì tôi cũng biết, nhưng kết hợp lại với nhau lại là cái quái gì vậy?"

Nét mặt của Tần Phong rất nghiêm túc: "Tin tôi đi, lúc tôi vừa nhận việc cũng hỏi một câu y chang thế, nghe nói là các âm sai trẻ tuổi hồ đồ làm ra đó."

Phương Hiểu Niên hận không thể chặt bỏ cái móng vuốt mình dùng để bỏ phiếu bầu tên gọi cho cơ cấu.

.

.

.

Tên đầu sỏ trọng điểm của vụ án Tà giáo này đã bị tập nã quy án, nhiệm vụ của đội hình sự kết thúc viên mãn.

Tần Phong đuổi kịp trước giờ tan tầm bay về phòng thí nghiệm của pháp y, nằm vào thân thể mình. Tạ Kỳ Liên từ buồng trong đi ra, trong tay còn cầm một cái bình đựng chất lỏng không rõ, cực kỳ hứng thú bước tới, sờ lồng ngực anh: "Sao hả, có cảm thấy các khớp xương linh hoạt hơn không?"

Tần Phong ngồi dậy, liếc nhìn vạt áo bị cởi ra của mình: "... Cậu làm gì tôi vậy?"

Nửa cái đầu lú ra ở cửa của Tề Văn vèo một cái rụt về: "Xin lỗi đội trưởng! Tôi không nhìn thấy tờ giấy dán trên cửa!"

Tần Phong yên lặng cài nút lại, dùng ánh mắt lên án nhìn Tạ Kỳ Liên cười đến run người.

Tạ Kỳ Liên cười nói: "Đâu đâu, đùa với anh thôi, Formalin không phải là để anh dùng đâu, tôi không làm gì anh cả."

Tần Phong không biết có nên tiếc nuối hay không.

"Khụ khục..." Tề Văn cẩn thận gõ cửa, "E hèm đội trưởng ơi, có một vụ án khẩn cấp, Tạ pháp y có lẽ cũng phải đi, nạn nhân chết rất ly kỳ, cảnh sát khu vực nói không tìm thấy con ngươi bị móc ra."

Hiện tại Tề Văn cũng muốn tìm người móc con ngươi của mình ra, cậu tuyệt đối không nhìn thấy Tạ pháp y thò tay vào trong áo của đội trưởng đâu!

Mấu chốt là đội trưởng còn rất phối hợp?!

Tần Phong thở dài: "Thịt nướng của tôi."

Tạ Kỳ Liên: "Tuần sau nhất định sẽ làm."

"Được." Tần Phong cười bảo, "Đi thôi đại pháp y của tôi, lên sân khấu nào."

○ ○ ○

Tề Văn: Gần đây đội trưởng đi làm nhiệm vụ luôn thích trốn vào toilet, khả năng X không tốt, sao X lại không tốt, ừm, tui không có nhìn thấy ảnh ứ ứ gì đó với pháp y mới tới trong phòng thí nghiệm đâu.

...

*Kha Lê Đế Mẫu còn được gọi là Ha Lợi Đế Mẫu Thần, Hārītī (tiếng Phạn), Sanskrit, Quỷ Tử Mẫu (tiếng Trung), Kishimojin (tiếng Nhật) vừa là một nữ thần cũng là một ác quỷ được tôn kính trong một số truyền thống Phật giáo. Ở khía cạnh tích cực, bà được coi là người bảo vệ trẻ em, sinh nở dễ dàng và nuôi dạy trẻ hạnh phúc trong khi các khía cạnh tiêu cực của bà lại bao gồm niềm tin về sự khủng bố của chính bà đối với những người cha mẹ vô trách nhiệm và đứa trẻ vô đạo đức.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện