Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆27, Tôi thích được tăng cường huấn luyện
Ác quỷ thời hiện đại cũng biết nhiều thật đó —— đây là suy nghĩ đầu tiên của Tần Phong.
Anh lặng lẽ nghiêng người, dán sát vào tai Tạ Kỳ Liên thấp giọng nói: "Tôi hiếu kỳ tí được không, kết cục của Lý gì gì ấy lần trước là gì?"
"Hửm?" Tạ Kỳ Liên nghiêng đầu, nhích lại gần khẽ trả lời, "Anh nói Lý Nguyên Tộ bị sư phụ mình diệt khẩu trong vụ án Tà đạo sĩ lần trước đó à? Đang tham gia chương trình Thế giới động vật, sô ngập mặt luôn đó."
"Thế giới động vật?" Tần Phong cười khẽ bảo, "Cái thế giới băng tuyết đã tan, lại tới mùa các loài động vật nhỏ giao phối ấy à?"
Tạ Kỳ Liên cụp mắt xuống, cảm thấy mang tai mình nóng lên, cậu theo tiềm thức dùng đầu ngón tay chà xát, rồi mới nhớ tới việc trả lời câu hỏi hiếu kỳ của Tần Phong: "Chỉ là ném vào Súc Sinh Đạo thôi, các phán quan an bài, tôi có duyệt qua biên bản xử án của bọn họ, chủ phán quan khi đó đang ghiền Thế giới động vật, nên an bài trình tự đầu thai theo nội dung các tập phát sóng, hiện tại gã hẳn đang làm con rận (shī·zi)."
Tần Phong haiz một tiếng: "Sư tử (shī·zi) à? Đãi ngộ tốt vậy."
"Là con rận trên người sư tử." Tạ Kỳ Liên nghẹn cười, "Phán quan cũng cảm thấy đãi ngộ của vai chính tốt quá. Dựa theo thứ tự các tập của mùa phán quan đang xem, tập sau tập sư tử là (Thành phố và Mèo), cũng tức là nói kiếp sau gã đại khái sẽ được mời đi diễn con chuột."
—— vậy xem ra, công chức của Địa Phủ không phải ai ai cũng kém cỏi, trí tưởng tượng của vị phán quan này cực kỳ đáng khen, Tần Phong giơ ngón tay cái lên: "Thấy các nhân chứng bẩn được chăm sóc tận tình như vậy, tôi an tâm rồi."
"Hóa ra cảnh sát Tần cũng không phải thiết diện vô tư như bề ngoài." Tạ Kỳ Liên cong mắt lên, phát hiện được bất ngờ.
"Là người ai cũng có cảm xúc cả." Tần Phong lắc đầu cười, "Những kẻ như Lý Nguyên Tộ, quấy nhiễu linh hồn của người bị hại khiến bọn họ chết rồi cũng không thể ngủ yên, lúc chấp pháp duy trì thái độ công chính là một chuyện, tan tầm rồi chẳng lẽ không cho tôi mắng gã hai câu giận dỗi một lát sao?"
"Không cho giận." Tạ Kỳ Liên rất nghiêm túc chọc vào ngực anh, "Nhân quả báo ứng, không ai có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được, anh hoàn toàn không cần phải giận, vì chúng sẽ nhận được trừng phạt, hơn nữa tôi bảo đảm, thú vị hơn mấy cách xử phạt ở dương gian các anh nhiều."
Tần Phong cúi đầu nhìn, cảm thấy ngực mình hình như nhiều một miếng thịt ngứa, ngứa tới trong lòng.
Lời hai vị Vô Thường thỏ thẻ với nhau đương nhiên không lọt vào tai ác quỷ, Đinh Hiến Trung nằm dưới đất chỉ cảm thấy âm khí rét lạnh và nghiệp hỏa đồng thời phủ lên người gã, nét mặt của Vô Thường khuất sau lớp sương mù, loáng thoáng nghe được tiếng thì thầm âm u, như là đang tính toán kế tiếp phải xé gã thế nào cho tiện tay.
Bạch Vô Thường vẫn đeo khuôn mặt cười tươi rói, Hắc Vô Thường mang theo chính khí công bằng chấp pháp, không thể không nói ban đầu Đinh Hiến Trung chính là bị biểu tượng này che mắt, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh bỏ trốn, khi chân bị kéo đứt gã mới đột nhiên giật tỉnh —— đây là Vô Thường của Địa Phủ, có thể đánh ác quỷ vào Vô Gian Luyện Ngục, thậm chí một đao trực tiếp cho mày hồn phi phách tán đó.
—— giả vờ thành công bộc thân thiết hòa ái của dân làm gì! Ác quỷ nằm dưới đất gào khóc mặt mũi tèm lem.
Một lát sau, Tạ Kỳ Liên ném cái chân mình kéo đứt về vị trí cũ, tiếp, một sợi chỉ vàng tinh tế lóe lên ở chỗ rách, cậu nhấc gậy, khơi ác quỷ lên ép gã đứng thẳng.
"Cho ông một cơ hội." Tạ Kỳ Liên nở nụ cười xán lạn, "Địa Phủ rất hoan nghênh nhân chứng bẩn."
"Mỗi đêm boss sẽ đi tuần tra!" Ác quỷ lập tức biểu hiện tích cực, "Chỉ cần chuẩn bị tốt lợi nhuận của đêm nay là được!"
Đinh Hiến Trung cảm động đến rơi nước mắt, kích động đến suýt nữa quỳ rạp xuống —— gã căn bản không thể đoán được kết cục của nhân chứng bẩn ở Âm Phủ là gì —— nếu phán quan trực ca vẫn còn đang ghiền chương trình Thế giới động vật, vậy gã cũng sẽ thuận lợi lấy được vé khách mời.
Dương gian có lẽ sẽ cổ vũ lập công giảm tội, nhưng đối với Địa Phủ, hành vi này quá vị lợi, khi Thiên Đạo tính toán ưu khuyết điểm, tất cả những "việc thiện" không phải xuất phát từ bản tâm, mà vẻn vẹn chỉ là vì đạt được mục đích đặc biệt nào đó mà làm, không được tính là ưu.
Nhưng hiển nhiên hai vị Vô Thường sẽ không nói rõ.
Tần Phong và Tạ Kỳ Liên hài lòng nhìn Đinh Hiến Trung lộ ra điệu bộ thành tâm xưng tội, ý chí sục sôi chuẩn bị "phối hợp với lực lượng cảnh sát", bọn họ không hẹn mà cùng thầm tính —— nhiễu loạn thiên cơ, nên trừ gã bao nhiêu điểm cho số nó đẹp đây?
Thôi thì -100 cho chẵn nhé?
.
.
.
Thường nói thiên địa có trật tự, nhưng Thiên Đạo quá xa vời, nó là quy luật vĩ mô nắm giữ mạch lạc của cả thế giới, nhưng khi tế hóa đến một chuyện cụ thể nào đó, một cá thể nào đó, ý chí của Thiên Đạo rất dễ bị che giấu, chỉ cần có tí tu vi, nắm giữ được phương pháp là có thể làm được, miễn là bạn có đủ lá gan này.
Ở thời đại nhân trị như hiện nay, kính sợ dành cho thiên địa tự nhiên đã nhạt đi rất nhiều.
Nhạc Ưu Kỳ có chút sốt sắng đi theo nhân viên công tác. Cô mơ mơ màng màng, cảm thấy mình thật may mắn —— những chuyện bất lợi gặp được gần đây đều đã thuận lợi giải quyết, đầu tiên là bị tà giáo lừa gạt, may mà có cảnh sát Tần điển trai lại đáng tin cậy, giờ bị giáo sư ức hiếp, còn có thể tìm được công viên thần kỳ này để xin giúp đỡ.
Boss của công viên này không phải ai cũng có thể gặp được, chớ nói chi là nhờ anh ta ra tay giúp đỡ thực hiện ước muốn.
Boss của công viên họ Hàn, rất trẻ, anh ta tự xưng mình là du học sinh về nước, Nhạc Ưu Kỳ hiếm khi gặp được du học sinh nam nào mặc Âu phục có khí chất như vậy, lần trước tới cô còn lén chụp một tấm hình, nhưng pixel cảnh thấp quá, về nhà mở ra xem toàn là đen thui, cả một bóng người cũng không phân biệt được.
Đáng tiếc Lê Tử không tới, bằng không là có thể liếm chung rồi —— Nhạc Ưu Kỳ có hơi tiếc nuối.
Cô loạng choạng theo sát nhân viên công tác, từng ngọn đèn âm rọi trên đầu cô, một tờ tiền giấy bay thoáng qua mặt, Nhạc Ưu Kỳ chụp lấy nhìn: "Woah, em nhặt được một tờ coupon của công viên nè!"
Nét mặt của nhân viên dẫn đường cứng đơ: "Nhặt được thì là của em."
Nhân viên dẫn cô tới một cái lều xiếc, boss Hàn thỉnh thoảng sẽ tự mình đóng vai thằng hề lên đài biểu diễn.
Hôm nay anh ta diện một bộ trang phục hề, mặc dù đeo cái mũi đỏ, nhưng vẫn không giấu được hơi thở tinh anh trên người, không phải ngũ quan cân xứng, bề ngoài của anh ta thật ra chỉ như người bình thường thôi, nhưng hơi thở trên người lại khiến người nhìn là chân nhũn muốn ra tim lại đập thình thịch, Nhạc Ưu Kỳ nhìn một cái là thấy bong bóng màu hồng trong đầu mình bốc lên rồi.
"Xem ra em đã nghĩ xong rồi?" Boss Hàn vừa thấy cô đã thân thiết hỏi, "Quyết định rồi chứ?"
Mặt Nhạc Ưu Kỳ đỏ lên: "Anh còn nhớ chuyện của em à."
"Đương nhiên, chuyện của em khẩn cấp nhất." Boss Hàn vừa chỉnh lại quần áo vừa nói, "Những người khác tới chỗ anh, cầu tài nhiều nhất, ba cái chuyện tạp nham khác cũng không ít, nhưng em mới thật sự là người cần được giúp đỡ, anh mở công viên này chính là vì muốn tận khả năng mình có, giúp đỡ cho những người cần được giúp."
Ngữ khí rất chân thành, anh ta nắm lấy tay Nhạc Ưu Kỳ, dẫn cô vào trong lều, trong lều đã đặt sẵn một cái máy gắp thú bông, nhưng trong máy lại chỉ có một con thú bông há to miệng, tạo hình có chút dị hợm.
Nhạc Ưu Kỳ dụi mắt: "Bề ngoài giống Vương lão đầu quá."
Cô không hề nhìn thấy, hồn phách của giáo sư Vương Đức Đông đang giãy dụa trong con thú bông, lại không có cách nào phát ra âm thanh được, cũng không thể ngậm miệng lại. Đầu lưỡi của ông còn giữ lại vết cắt bị lưỡi gắp xén qua, đã rướm máu, lúc này nhìn thấy Nhạc Ưu Kỳ, ông quýnh đến mức sắp lòi cả con ngươi ra.
Từ sâu trong cuống họng ông phát ra hai âm tiết hàm hồ, nghe giống như, chạy mau.
Boss Hàn thì hệt như không thấy được dị thường nào cả, anh ta cười bảo: "Nó chính là giáo sư Vương đấy. Ông ta luôn dùng ngôn ngữ răn đe em, hiển nhiên đầu lưỡi của ông ta không thích hợp để sử dụng, không bằng tặng cho người cần hơn, vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người. Không biết tôn trọng người khác, anh cũng không thích người như thế."
Nhạc Ưu Kỳ mơ hồ có một chớp mắt cảm thấy không đúng, nhưng cô vẫn vui vẻ gật đầu: "Thật tốt quá."
"Anh rốt cuộc là ai!"
Một giọng nói thanh thúy hét lên, một cô gái từ ngoài cửa vọt vào, vươn tay chộp lấy cánh tay của Nhạc Ưu Kỳ: "Thả Nhạc Nhạc ra! Nhạc Nhạc, cậu bị gì thế, nửa đêm nửa hôm bộ cậu bị điên rồi hay sao mà chạy đi bắt cóc giáo sư Vương với cái tên quỷ dị này?"
Nhạc Ưu Kỳ giãy khỏi tay cô, vẻ mặt mê man đứng đó, không có phản ứng gì với nick name của mình cả, boss Hàn diện trang phục hề lại ôm bờ vai cô, lộ ra nụ cười càng thêm chân thành, dưới lớp trang điểm nực cười ấy nhìn thật quái đản âm u.
"Mày quả thật đã theo tới đây." Hắn cười rộ lên, "Không biết có ai từng nói với mày, mày có đạo cốt chưa?"
Lê Giai Tuệ cắn môi, bắp chân run nhè nhẹ nhưng cô vẫn cố cãi lại: "Có người nói tôi tốt nghiệp rồi nên đi làm đạo cô."
"Ha." Hắn bật cười, "Nói đúng đấy, thiên phú này của mày nếu đi tu hành, tương lai nói không chừng có thể phi thăng."
Trong lúc hắn nói chuyện, có hai đôi quỷ thủ thò ra từ góc lều, một trái một phải túm lấy cánh tay Lê Giai Tuệ, âm khí nhanh chóng khiến đôi tay của cô cóng đến tím xanh.
"Nhưng giờ, mày vọt tới trước mặt tao là không biết tự lượng sức mình rồi." Hắn lắc đầu, "Ở trong công viên thì phải tuân theo quy tắc của
Theo lời hắn nói, góc tối cách đó không xa bỗng nhiên được rọi sáng, lộ ra cái lồng thuần thú của đoàn xiếc, ma nữ mặc trang phục cô dâu dân quốc bị xích sắt khóa cổ ngồi bên trong, nét mặt dữ tợn.
Hắn vỗ Nhạc Ưu Kỳ đã dại ra: "Một cô bé bình thường lại may mắn đến vậy, có một ác quỷ trăm năm đi theo bên mình bảo vệ, còn có một người bạn thân sẵn lòng chịu chết cho, thật là khiến người hâm mộ mà."
Quỷ thủ xách Lê Giai Tuệ lên, vèo vèo lục soát sạch những đồ vật cô mang trên người, rồi tống cô vào cái lồng bên cạnh Uyển Cầm.
"Nhưng mọi giao dịch đều có quy tắc của nó." Hắn nói, "Cô ta cầu xin vị giáo sư khắc nghiệt này sẽ bị trừng trị, vậy phải trả cái giá tương ứng, cô ta muốn giáo sư Vương chết không được tử tế, vậy đánh đổi chính là hồn phách của cô ta."
Nhân viên công tác bên cạnh bước tới, dẫn Nhạc Ưu Kỳ như tượng gỗ ra đằng sau.
Uyển Cầm trong lồng giãy dụa khiến xích sắt vang leng keng, cô gào thét: "Đó là do tà thuật của mày! Mày lợi dụng con bé vừa bị tế luyện làm mẫu thể của Anh Quỷ, dương khí yếu ớt, hồn thể bất ổn, dùng quỷ thuật ảnh hưởng tới suy nghĩ của nó!"
"Có à?" Boss lúc này nở một nụ cười không hề có thành ý, "Mày cũng rất thú vị, mày là gì của cô ta, cô ta lại có quan hệ gì với mày? Địa Phủ hiện tại không cho thẩm tra kiếp trước kiếp này, con đường này đã bị Sinh Tử Bộ hoàn toàn phong kín, ngay cả tao cũng không xem được kiếp trước của cô ta, mày lại càng không thể biết kiếp trước cô ta là ai, thế nên cái logic máu chó như tình duyên kiếp trước phỏng chừng là không thể rồi, vậy tại sao mày lại đi theo cô ta?"
Uyển Cầm cắn răng, nhưng đôi mắt của boss giống như có một sức mạnh kỳ lạ, cô chỉ nhìn một cái, là đã thấy tinh thần nhẹ nhõm, vâng theo bản năng trả lời: "Nhạc Nhạc là chắt gái của bạn thân tao."
"Hóa ra là tình tổ tôn à." Boss lắc đầu, "Thật là nhàm chán, nếu là oán lữ kiếp trước thì tốt rồi, còn có thể cầm đi làm tình cổ."
Uyển Cầm hồi hồn, giận tím mặt: "Tên ác quỷ này, mày nhiễu loạn âm dương, đừng tưởng rằng bắt được tiểu nô gia là thắng? Mày cứ chờ mà xem, cảnh sát Tần sẽ tới chém mày ngay thôi!"
Hắn sững sờ: "Cảnh sát? Lũ âm sai kia tao còn không sợ, chẳng lẽ sẽ sợ cảnh sát sao?"
Hắn khinh bỉ xoay người bước vào công viên, bắt đầu tuần tra thành quả đêm nay.
Ở công viên này, hắn chính là người lập ra quy tắc, các công nhân quỷ cần cù chăm chỉ, góp một viên gạch cho sự nghiệp của hắn.
"Boss." Một thư ký tâm phúc chạy tới, "Gần đây xung quanh có rất nhiều âm sai, hình như đang lùng sục manh mối về chúng ta, có mấy lần suýt nữa bị bọn họ phá được kết giới."
"Không sợ." Boss thờ ơ nói.
"Nhưng, tôi nghe không ít quỷ dừng chân ở nhân gian nói, tân nhậm Hắc Vô Thường của Địa Phủ đã tới nhậm chức, hiện tại âm dương đầy đủ, không dễ né tránh như trước đây nữa." Thư ký nói, "Nghe nói tháng trước, yêu quỷ gần năm trăm năm cũng dễ dàng bị tóm được."
Boss cười nhạo một tiếng: "Quan niệm của tụi bây lạc hậu quá rồi. Thiên Đạo, âm dương, trật tự, những thứ hư vô này dọa tụi bây sợ bể mật hết rồi hả? Tụi bây chỉ là tự cầm truyền thuyết dân gian doạ mình mà thôi, lúc tao còn sống từ thời trung học đã bắt đầu du học ở Châu Âu rồi, truyền thuyết dân gian không doạ được tao đâu, tao tin vào sức mạnh cá nhân và ý chí cá nhân hơn, cái gọi là trật tự, chỉ là công cụ một nhóm người dựng lên để bảo vệ lợi ích của mình mà thôi, lũ quỷ thâm niên này có thể thành lập một cái Địa Phủ, vẽ ra chế độ luân hồi, thuê một ít âm sai hiệu lực, tao cũng đâu có kém, tao tin tưởng chỉ hai năm nữa thôi, chúng ta hoàn toàn không cần phải né tránh Địa Phủ."
Thư ký còn tính nói gì, nhưng boss đã lộ ra hàm răng nhỏ sắc lẹm, đầu lưỡi đỏ thắm liếm khóe môi: "Thành tích hôm nay thế nào?"
Hàn khí khiến âm hồn cũng rét run, thư ký chỉ là âm hồn bình thường, hoàn toàn không dám chống đối ngay mặt với ác quỷ, lập tức cung kính đáp: "Vẫn chưa tới giờ, đúng 2 giờ sẽ đi tra ngay lập tức! Ngài vẫn tự mình đi ạ?"
Ông chủ nhe răng, hít hít cái mũi trong không khí: "Hình như tao ngửi thấy mùi máu thịt, mang theo cương khí nồng đậm, thơm quá."
Nấp sau bụi cây, Thường Bằng Viễn nằm dưới lớp lá đè thấp giọng mắng: "Đệt m* nó, Lão A có nói, trên người cảnh sát mang theo cương khí, hắn phát hiện được chúng ta rồi!"
Tay súng bắn tỉa Đới Mộng Viện bình tĩnh hơn nhiều, ngón tay cô khấu lấy cò súng, nhẹ nhàng bảo: "Đầu tiên đừng hoảng, công viên của hắn đâu có nói không cho cảnh sát vào chơi, hắn tạm thời sẽ không ngờ được chúng ta là thuộc hạ của Vô Thường đâu."
Thường Bằng Viễn nằm sấp một hồi, ác quỷ bên kia quả nhiên tiếp tục nhấc bước đi vào công viên.
"Đệt m* nó, chúng ta phải tìm Lão A xin thêm một phần lương." Thường Bằng Viễn nhe răng, "Đang yên đang lành, cảnh sát hình sự sao lại thành tiểu âm binh của Vô Thường Gia thế này?"
"Chúng ta nên mừng Lão A không phải là người." Đới Mộng Viện thấp giọng nói, "Lê Giai Tuệ lần theo Nhạc Ưu Kỳ, chúng ta lần theo Lê Giai Tuệ, cố gắng bảo vệ hai người họ, tới hiện tại mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng ai có thể ngờ được cuối cùng lại lọt vào ổ quỷ? Quỷ gây án ở dương gian, nếu không có Lão A, cậu nói xem vụ án này cuối cùng chúng ta phải phá thế nào?"
Thường Bằng Viễn nhìn di động: "Điện thoại vẫn không có tín hiệu."
"Ổ quỷ thì lấy đâu ra tín hiệu của dương gian hả." Đới Mộng Viện híp mắt lại dùng ống ngắm quan sát, "Thường Chim Nhỏ, lát nữa chúng ta cứu con tin trước. Tên boss kia có nói, người mặc đồ đỏ là ác quỷ, có lẽ có thể giúp một tay."
Thường Bằng Viễn không trả lời.
Đới Mộng Viện cảm thấy sống lưng mình rợn lên một cảm giác nguy hiểm, cô không hề do dự lập tức nhảy bật lên, ôm khẩu súng lăn một vòng, mang theo lớp lá cây bùn lầy trên người mình nhanh chóng lăn vèo vèo xuống sườn núi.
Thường Bằng Viễn bị một cái quỷ thủ xách lên giữa không trung, bắt đầu rống to tinh thần của cảnh sát: "Quan tâm người dân! Bảo vệ đất nước..."
Trong rừng lóe lên một khuôn mặt quỷ vặn vẹo: "Quả nhiên là có cảnh sát tìm tới cửa, may mà boss bảo tao tới đây xem."
"Kết giới chặn được âm sai