Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chết cặp


trước sau

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆29, Chết cặp

Tối đó boss Hàn xác thực chỉ kiểm tra mấy chỗ là về, lúc kiểm tra tàu lượn siêu tốc một học sinh nữ mặc đồng phục tới tìm hắn, hắn lập tức bày ra nét mặt của người anh hàng xóm, bắt chuyện với cô bé:

"Tiểu Mân em rốt cuộc tới rồi, đúng như lần trước anh đã hứa với em đó, kẻ thù của em đã bị trừng trị. Em tính thế nào? Em có bằng lòng ở lại đây không? Em và anh đều họ Hàn cả, chúng ta là bổn gia, về sau em sẽ là em gái của anh."

Khuôn mặt trẻ trung của cô bé lóe lên lệ khí: "Em muốn nhìn thấy hồn phách của gã trước đã!"

"Đương nhiên là được." Boss Hàn nắm lấy tay cô, vòng về chỗ cái lều xiếc lớn, "Nhưng có lẽ sẽ hơi xấu đấy."

Lồng trong lều giam giữ một người sống một ma nữ, đặt tuốt sâu trong lều lại là từng hàng lồng mới toanh, tạm thời bị bỏ trống, chỉ có hàng sau cùng là nhét đầy, loáng thoáng có thể thấy là một cô gái sống, một thanh niên sống, còn có hai con quỷ chen chúc với nhau trong cái lồng bên cạnh.

Hàn Mân bước vào, nhân viên công tác đứng bên cạnh kéo một cái lồng gắp thú ra, một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân nằm co ro bên trong, máu trào ra từ trong hốc mắt trống rỗng của gã, gã thì vẫn đang điên cuồng gào thét "Tôi không dám nhìn nữa".

Hàn Mân bước tới cạnh lồng, hoàn toàn không để ý tới máu tươi đáng sợ dưới đất, thậm chí cô bé còn ngồi xổm xuống, vươn ngón tay ra chấm vào chỗ máu ấy, bỏ vào miệng liếm rồi lộ ra vẻ thỏa mãn.

Oán khí vờn quanh người cô bé ngày càng đậm, cuối cùng hóa thành một cái lốc xoáy màu đen, ở khi cô quay đầu lại đã là một con oán quỷ.

Oán khí màu đen bao lấy, như là khoác lên mình một chiếc váy đen, Hàn Mân xoay người lại nhìn boss, boss lộ ra nụ cười vui mừng: "Cảm giác trừng phạt được kẻ ác có phải tuyệt lắm không? Gã chết thảm hơn em nhiều, em vui chứ."

Oán quỷ mặc váy đen nhe hàm răng sắc nhọn bé xíu ra, cười không ngậm được miệng.

Uyển Cầm vẫn luôn trầm mặc bàng quan trong góc tường bỗng nhiên mở miệng: "Cô bé à, em đã báo được thù rồi, nếu còn tiếp tục oán hận nữa, chịu giày vò sẽ chính là em đấy."

"Bớt lo chuyện bao đồng đi." Hàn Mân cười nhạo nói, "Những kẻ này sẽ không bao giờ thật lòng hối lỗi cả, hơn nữa loại người như thế, nhiều vô cùng! Hiện tại mới chỉ trừng trị được có một cái thôi!"

"Nói rất đúng, sự nghiệp của chúng ta vừa mới khởi bước, chúng ta có thể giúp nhiều người thực hiện được ước nguyện hơn nữa." Boss phất tay, các nhân viên lôi một cái lồng khác ở đằng sau ra, bên trong giam giữ giáo sư Vương bị mất tích, ông vẫn là người sống, mấy ngày nay bị giam trong quỷ vực không ăn không uống ông hốc hác đi khá nhiều, bọng mắt toàn là màu bầm đen.

"Giáo sư Vương!" Lê Giai Tuệ kinh ngạc hét lên, nhào tới bên lồng.

Vị giáo sư già trừng cô, tròng trắng trong mắt toàn là tơ máu, khóe miệng cũng đang chảy máu, đầu lưỡi có một vết thương, tuy rằng chưa đứt, nhưng hiển nhiên đã không thể nói chuyện rõ ràng.

Lê Giai Tuệ giận dữ: "Giáo sư Vương đâu có giết mấy người, mấy người có tư cách gì trả thù thầy ấy chứ?"

Boss nói với Hàn Mân: "Lão già này mỗi ngày dùng ngôn ngữ ô uế sỉ nhục một nữ sinh viên vô tội, hơn nữa còn giơ cao cờ hiệu là vì tốt cho học sinh, không biết ăn năn, không bằng để Tiểu Mân em ăn lão ta nhé."

Hàn Mân nhe răng nở nụ cười: "Dạ."

Lê Giai Tuệ giận đến lắc lồng: "Bảo thủ đâu phải tội chết!"

"Đây là nội dung của giao dịch." Boss khách khí giải thích, "Là nguyện vọng của sinh viên Nhạc Ưu Kỳ."

"Ăn nói bậy bạ, Nhạc Nhạc không thể nào thông đồng làm bậy với lũ ác quỷ mấy người được!"

"Xuỵt. Hữu lý bất tại thanh cao*." Boss âm u giơ ngón tay lên, "Nguyện vọng của Nhạc Ưu Kỳ —— nếu giáo sư Vương đừng mắng mình nữa thì tốt rồi —— cô xem, giáo sư Vương không bao giờ có thể mắng cô ấy nữa."

"Mày——" Rõ ràng là bẻ cong hàm nghĩa mà, Lê Giai Tuệ giận đến run người, "Cô bạn nhỏ, em đừng bị tên ác quỷ này lừa, hắn ta chỉ là dựa vào cờ hiệu giúp đỡ người khác để hại người thôi!"

Nghe được tiếng rít của cô, các nhân viên an ninh ác quỷ chậm rãi tới gần, Uyển Cầm cẩn thận kéo cô trở lại ôm vào trong lòng: "Đừng la nữa, cô bé đó bị mê hoặc, đã thành oán quỷ rồi, trong mắt oán quỷ chỉ có oán hận bị khuếch đại vô hạn, cô bé ấy không nghe được đạo lý gì nữa đâu."

Uyển Cầm che mắt Lê Giai Tuệ lại, không muốn cô nhìn thấy hình ảnh máu me oán quỷ ăn thịt người sống.

"Boss." Một nhân viên công tác đột nhiên cắt ngang, boss bực bội nhìn gã, nhân viên ấy co rúm người lại, nói, "Là giám đốc Đinh của khu Giấc Mộng, gã nói mình có hàng tốt mang tới cho boss."

"Hàng gì?" Boss ghìm Hàn Mân lại, không để oán quỷ vội ăn thịt người làm bẩn nơi này.

"Nói là có một đôi tình nhân đồng tính, người xung quanh đều phản đối, tới chỗ gã muốn tìm cách để có thể mãi mãi bên nhau." Nhân viên nói, "Đã chờ ở ngoài cửa."

Mắt boss bật sáng lên, lập tức gọi Đinh Hiến Trung vào.

Giám đốc Đinh trung niên phát tướng nở nụ cười lấy lòng, ân cần chạy tới, có cái tướng ngũ đoản của gã ta mở đường, càng làm bật lên hai dáng người thon dài cao ngất hoàn mỹ phía sau lưng.

Hai thanh niên tuấn tú nện bước cứng đờ bị dẫn vào, tay nắm tay, ngón tay thon dài đan vào nhau, nắm rất dùng sức, lúc đứng đó bọn họ song song tựa vai vào nhau, cho dù thần trí không rõ, đầu cũng theo bản năng ngã về phía đối phương.

Thấy cảnh này, boss gật đầu, lộ ra vẻ tán thành.

Không ít tình nhân ngoài miệng tình so kim kiên, một cái thuật mê hồn nện xuống lại chẳng giấu được gì, lúc vô tri vô giác ai rảnh đâu mà nghĩ tới nửa kia, nhưng cặp đôi này lại vẫn tựa vào nhau, nện bước cũng cực kỳ ăn ý, thế nên boss Hàn rất vui vẻ, hắn không kiềm được khen ngợi Đinh Hiến Trung.

"Quả nhiên là si tình hiếm thấy." Boss than thở.

Cẳng chân của Đinh Hiến Trung lại run lên.

Uyển Cầm thở dài, mang theo thương hại ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn một cái cô đã rít ngược một hơi, rít đến độ con ngươi sắp lọt ra khỏi tròng. Cô theo tiềm thức ghé vào tai Lê Giai Tuệ nói: "Tiểu nô gia bị dọa đến muốn tan luôn rồi nè! Hai vị này cặp với nhau, ai dám phản đối chứ?"

Phản đối, bộ không sợ bị kéo ra ngoài làm khách mời của Thế giới động vật hả???

Lê Giai Tuệ không rõ nguyên do, gấp đến độ sắp khóc: "Làm sao bây giờ, đó là cảnh sát, vào đây để cứu..."

Ma nữ giơ tay bịt miệng Lê Giai Tuệ lại, âm khí đóng băng cổ họng cô, để tránh cho cô nhỡ miệng hét lên làm boss hoài nghi.

Boss Hàn vẫy tay, hai thanh niên bị quỷ mê đi thần trí chậm rãi bước tới chỗ hắn, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt mê man, lại vẫn không quên tựa vào nhau.

Boss mang theo nụ cười thương mại giả tạo, nhiệt tình nói với bọn họ: "Quả là thâm tình, các anh tới đúng chỗ rồi, ở đây, các anh cầu gì sẽ được đó, mãi mãi ở bên nhau."

Ánh mắt của ác quỷ tham lam: "Cả cái chết cũng không thể chia lìa các anh."

Cặp tình nhân trước mặt gật đầu, không hẹn cùng nói: "Xác thực không thể."

Boss: "???"

Tần Phong gật đầu, ánh mắt nhìn Tạ Kỳ Liên: "Hắn chính là boss."

Tạ Kỳ Liên cũng nhìn anh cười: "Chúng ta xác thực đã tới đúng chỗ rồi."

Boss: "Phép thuật sao có thể mất đi hiệu lực——"

Một giây sau, hai ánh hào quang một trái một phải lóe lên, mạch đao hiện ra từ hư vô, đột nhiên giáng xuống, cánh tay trái của boss cứng một cách kỳ lạ, từ khi lấy được thanh mạch đao này, Tần Phong chém quỷ đều có ảo giác như đang xắt mỡ bò, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình chém kim thạch, cánh tay Tần Phong kéo căng, đột nhiên phát lực, một đao này mạnh mẽ chém xuống, trực tiếp chém vào đất, cả quỷ vực cũng vì thế mà phát ra chấn động nhè nhẹ.

Một ánh tuyết màu trắng bạc khác từ đằng sau ập tới, đùng một cái nện vào eo boss, đánh cho hắn lảo đảo, Tần Phong kế đó sút một cước, đá cho ngực ác quỷ hõm sâu vào, gậy của Tạ Kỳ Liên dí sát theo, trở tay là một côn nện cho đo đất.

Nền đất cũng lõm sâu xuống.

Lúc này Tạ Kỳ Liên mới cười híp mắt nói: "Kỳ thực chúng tôi chết rồi mới cặp với nhau đó."

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bàn tay Uyển Cầm che miệng Lê Giai Tuệ còn chưa kịp thu hồi, boss đã bị nện đo đất.

Cực kỳ nhanh chóng, phương pháp cũng đơn giản đến thô bạo.

Ma nữ ngượng ngùng thu hồi phép thuật: "Tiểu nô gia sai rồi, hai vị này không cần chúng ta yểm trợ."

Lê Giai Tuệ há hốc mồm: "Đó là... đại đao của chế độ xã hội chủ nghĩa à?"

Tạ Kỳ Liên không hề quay đầu, trực tiếp phất tay, khóa trên lồng mở ra, quỷ lực của Vô Thường kinh sợ mọi người, lũ nhân viên quỷ ở đây đều không dám nhúc nhích.

Tần Phong nhấc một chân lên đạp boss, quay đầu lại nói: "Uyển Cầm, dẫn người sống ra ngoài."

Chú quyết trấn áp ma nữ đã bị Vô Thường phá hủy, Uyển Cầm lập tức túm lấy Lê Giai Tuệ, mái tóc dài của ác quỷ đột nhiên duỗi ra, quấn lấy giáo sư Vương: "Giao cho tiểu nô gia!"

Giáo sư Vương lộ vẻ nhăn nhó, nhìn mái tóc đen ác quỷ dùng để cuốn lấy mình, không biết mình được cứu hay sắp bị hại nữa.

Uyển Cầm quay đầu lại nhìn thoáng qua, thủy tụ màu đỏ tung lên, lôi oán quỷ Hàn Mân đang ngơ ngác đi luôn.

Bọn họ vừa đi, Tần Phong liền cảm nhận được một luồng sức mạnh truyền tới từ dưới chân, không gian xung quanh nhẹ nhàng rung chuyển.

Tạ Kỳ Liên thu hồi nụ cười, ra vẻ nghiêm túc: "Hắn muốn tự hủy quỷ vực, cuốn người sống của dương gian vào đây!"

Tần Phong bị boss đột nhiên phản công hất ra, ở trên không trung lộn nhào một cái mới đáp xuống đất.

Boss chậm rãi bò ra khỏi hố, cánh tay còn sót lại của hắn vịn thành hố, làn da long ra từng mảng, để

lộ lớp biểu bì thô ráp đỏ au, như là bị tẩm vào dung nham vậy, ngón tay vặn vẹo gập lại, dần dần trút bỏ đi hình người.

Biến cố quái dị hơn xảy ra ngay sau đó, các công nhân quỷ xung quanh đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp rít lên, từng người một đã lần lượt như một quả bóng bị xì hơi, phà ra từng luồng khói đen, chỉ để lại một miếng da rồi rớt cái bẹp xuống đất. Mấy luồng khói đen đó bị boss há mồm nuốt vào bụng, cánh tay cụt của hắn lập tức mọc ra một cái quỷ trảo mới.

Âm khí và hồn lực của các công nhân quỷ dưới đất đã bị hút khô, giây tiếp theo liền hóa thành tro bụi.

Tạ Kỳ Liên kéo khóe miệng, "Đã nhiều năm rồi tôi không gặp được ác quỷ chân chính. Làm xong vụ này chúng ta cần phải quy phạm lại câu từ chấp pháp, mấy linh hồn thường ngày chúng ta câu không nên gọi là ác quỷ, nếu không chúng ta tìm đâu ra từ để hình dung đại ác chân chính như vậy."

Nơi này chỉ còn lại mình Đinh Hiến Trung, gã lăn vào trong góc run bần bật, vì sợ mình phát ra âm thanh khiến cho boss chú ý, gã dùng hai tay bóp lấy cổ mình, bóp cho cái cổ ấy teo lại chỉ còn chừng ngón tay.

Nhưng boss vẫn chú ý tới gã, hắn hỏi: "Mày đã làm gì, sao tao không hút được hồn lực của gã?"

"Ấn Vô Thường." Tạ Kỳ Liên trả lời, "Phàm là hồn phách bị tao đánh Ấn Vô Thường, đều sẽ thuộc về Địa Phủ, dù cho cuối cùng Thiên Đạo phán gã ta bị trời tru đất diệt, cũng chỉ có tao có quyền ra tay."

Boss lại nói: "Lúc chúng ký hợp đồng nhận việc, hồn phách đã thuộc về tao."

Tạ Kỳ Liên thở dài: "Đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy có người ngụy trang bùa chú hiến tế hồn phách thành hợp đồng lao động đấy."

Tần Phong: "Tội phạm kiểu mới của thế kỷ mới, điều khoản hợp đồng mơ hồ, thuộc về tội lừa đảo."

Mạch đao xoay ngang, Tần Phong quát lên: "Ác quỷ Hàn Tử Băng, anh bị nghi dính tới tội lừa đảo, cưỡng bách giao dịch, tổ chức băng nhóm tội phạm, giết người ăn quỷ, nhiễu loạn âm dương, chứng cứ xác thực!"

Nhìn thanh trường đao đó, boss không hề sợ, hắn nhìn quỷ vực đã bị hủy hoạt hầu như không còn này, nét mặt nhăn nhó một hồi, rồi âm trầm hỏi ngược lại: "Tao có tội à?"

Ở trong mắt Tần Phong, tội nghiệp màu xám vòng thành từng vòng quanh người ác quỷ, nhưng trên người hắn lại hiện lên một con số màu vàng nhìn như bị gạch xóa rất nhiều lần, 87.

Là thiện hồn cần được tiếp dẫn.

"Trật tự không phải là tự dựa vào mình để bảo hộ bản thân, tội ác cũng không phải là nhìn một con số để quyết định, nếu không Địa Phủ chẳng phải là phát tiền âm phủ không cho phán quan à." Tần Phong trả lời, "Mày bóp méo thiên cơ, vọng tưởng đối nghịch với Địa Phủ và Thiên Đạo, không biết hối cải——"

Mạch đao mang theo kim quang dâng trào bổ thẳng xuống đầu!

"——không chém mày tao sẽ xin lỗi thanh đao này!"

Mây đen buông xuống, che khuất ánh trăng, không ít cú đêm ngồi trước máy tính quơ quơ cái cổ đau nhức mệt mỏi, bỗng nhiên đậu mợ một tiếng —— giữa áng mây đen ở cuối chân trời mơ hồ ẩn hiện ánh chớp, vờn quanh tầng mây, tiếng sấm nặng nề ngân nga khắp bầu trời, lại không nổ vang, mà như đang tích góp năng lượng.

"Là ai đang độ kiếp à?" Các punster* vội vã chụp ảnh.

Cụ chủ đền Diệu Liên ngồi trên bậc thang, bấm đốt ngón tay tính toán nửa ngày: "Dậy đi nào, phía Đông Nam, có đại lượng âm khí."

Sở Úc bị lôi ra khỏi chăn ngáp một cái: "Chủ đền hà, cụ gấp cái gì, có chuyện gì cảnh sát lo." Nói xong cậu chỉ lên trời, "Trận chiến cỡ này, chúng ta qua đó làm cổ động viên à? Chờ đến mai nếu có vong hồn cần siêu độ, hẳn là sẽ ship qua cho cụ thôi."

"... Nói cũng đúng, vậy bần đạo về ngủ đây, các con cũng đi nghỉ sớm đi."

Công viên nằm giữa trung tâm thành phố, thế nên thiên lôi giữa tầng mây sẽ không tùy tiện giáng xuống, nó chỉ là cảnh báo của Thiên Đạo.

Ánh sáng trên đao của Tần Phong ngày một sáng hơn, Hàn Tử Băng dùng quỷ trảo chống cự, ban đầu, mỗi khi đôi lợi trảo cứng như sắt thép của hắn va vào mạch đao, sẽ có tia lửa toé ra, âm thanh kim thạch va chạm không ngừng vang lên, nhưng đao của Tần Phong càng lúc càng nhanh, thanh trường đao dài hơn 1m5 này nắm trong tay anh linh hoạt nhẹ nhàng, dùng tốc độ và góc độ cực kỳ xảo quyệt không ngừng đánh tới, móng vuốt của Hàn Tử Băng rất nhanh đã xuất hiện những vết đao phà ra khói trắng.

Tạ Kỳ Liên đứng bên cạnh, hai tay chống đỡ quỷ vực sắp tán loạn, đồng thời dùng quỷ lực tạo ra kết giới, bọc Tần Phong và ác quỷ đang ác chiến lại, tránh cho lũ quỷ bại lộ ở dương gian.

Tần Phong mượn kẽ hở lúc vung đao, nhìn Tạ Kỳ Liên một cái.

—— không nhanh không chậm, không có nửa phần lo âu, Tạ Kỳ Liên yên tĩnh đứng đó, như có mười hai vạn phần tự tin, trên mặt của cậu luôn treo một nụ cười, nhưng chỉ khi nhìn cộng tác của mình, nụ cười ấy mới có độ ấm.

Tần Phong đột nhiên nở nụ cười, mang theo một chút huyễn kỹ, xoay người một chân giẫm xuống đất, nhảy bật lên cao, cái bóng màu đen giãn ra, đôi tay nắm chặt chuôi đao giơ lên đỉnh đầu, quát khẽ một tiếng, một đao ấy lấy thế lôi đình giáng xuống, ánh chớp xẹt qua lưỡi dao, anh rốt cục tìm được cảm giác xắt mỡ bò, phốc một cái, cánh tay vừa mọc ra của Hàn Tử Băng lần thứ hai hóa thành tro bụi.

"Rống————" Ác quỷ chật vật lăn một vòng, cánh tay bị đứt chảy ra máu màu đỏ đen, hắn rít lên một tiếng, nhào tới chỗ cái lồng đằng xa.

Nhạc Ưu Kỳ ngơ ngác ngồi trong lồng, nét mặt trống rỗng. Ác quỷ nhào tới chỗ cô, bóp nát trận pháp phong tỏa trên cửa, tính lôi cô ra. Giang Thận và Phương Hiểu Niên vẫn làm bộ bị bắt chờ là cơ hội này, hai âm sai giành trước một bước túm lấy Nhạc Ưu Kỳ, Phương Hiểu Niên ôm cô xoay người bỏ chạy, Giang Thận không tiếc đưa lưng về phía ác quỷ đỡ lấy một vuốt, may mắn thay ác quỷ cũng không muốn lãng phí thời gian với âm sai, hắn trực tiếp nhào qua bên kia.

Giang Thận xoay người vọt tới, lại không kịp với ác quỷ.

"Mày không phải tự xưng là cảnh sát à? Cảnh sát mặc kệ sống chết của đồng bọn hả?"

Hắn túm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện