Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆3, Quầy lễ tân Địa Phủ
Sắc mặt Tần Phong sầm xuống, Phương Hiểu Niên lần thứ hai chột dạ co rúm người lại.
"Sao hả, nghĩa của chết thế không phải là người không đáng chết chết sai rồi ư, lẽ nào biện pháp khắc phục hậu quả của mấy người là khuyên tôi nhận xui?"
Giang Thận kiên trì trả lời: "... Sinh tử âm dương, không thể tuỳ tiện nghịch chuyển, anh quả thật bị người bắt đi thế, nhưng hồn phách của anh đã tới Địa Phủ rồi, qua Quỷ Môn Quan, còn bước lên đường Hoàng Tuyền, không còn là sinh hồn nữa mà là âm hồn, âm hồn muốn sống lại, là trái với trật tự âm dương."
Tần Phong nhíu mày: "Lúc còn ở dương gian tôi có phải đã nói các anh bắt sai người rồi?"
Lần này Giang Thận cũng đỏ mặt, nửa ngày sau, Phương Hiểu Niên thò đầu ra từ sau lưng anh ta, lấy hết dũng khí: "Ừm, anh là cảnh sát đúng không? Cảnh sát các anh nếu không cẩn thận bắt sai người, xong việc nhiều nhất là bồi thường tiền cho người ta thôi, anh có thể phát minh ra máy thời gian, xóa đi đoạn ký ức bắt sai đã xảy ra này mà?"
Kết quả Tần Phong nở nụ cười: "Cho nên tận khả năng lớn nhất đảm bảo không bắt sai, là nghĩa vụ của cảnh sát chúng tôi, cậu đâu?"
Phương Hiểu Niên lập tức rụt về, nén tiếng nức nở trong họng: "Tôi tôi... tôi không nghe anh biện bạch đã trực tiếp còng lại... Tôi ngốc quá mà, thật đó, tôi chỉ biết xem Sinh Tử Bộ, lại không biết Sinh Tử Bộ cũng có thể bị sai... Xong rồi, Lão Đại sẽ không tha cho tôi..."
Phán quan: "Câm miệng đi quỷ Tường Lâm*."
Bên kia Giang Thận còn nói: "Dùng phép thuật che lấp Sinh Tử Bộ, chỉ sợ là đại án rồi, nếu như đăng báo, đại nhân của chúng tôi sẽ mở con đường đặc thù, cho phép anh hoàn dương, nhưng nói thế này nhé, thủ tục âm hồn hoàn dương rất phức tạp, khả năng cần tới bảy bảy bốn mươi chín ngày..."
Tần Phong tức cười: "Sau đó tôi sống lại trong đống tro cốt? Anh bảo tôi nở hoa ra từ bụi bặm hả?"
Nhóm âm sai má trái viết Xấu, má phải viết Hổ.
Phương Hiểu Niên thò đầu ra nhìn: "Còn, còn có một biện pháp đặc biệt, có thể giúp anh trở về ngay lập tức."
Tần Phong lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Cần tôi đồng ý điều kiện gì?"
Mấy con quỷ bị vạch trần kinh ngạc nhìn anh.
Tần Phong chỉ ôm hai vai —— điều này rất dễ đoán, đống lời giải thích đường hoàng trước đấy của bọn họ có lẽ là thật, nhưng những câu chuyện kể về quỷ chết thế bị bắt sai cũng có hằng hà sa số trong nền văn học cổ đại, Tần Phong không tin Địa Phủ không nghĩ ra được biện pháp khắc phục hậu quả tốt hơn, cho nên những điều nói từ vừa nãy tới giờ đều không phải là trọng điểm bọn họ muốn nói, bọn họ chân chính muốn chào hàng là "biện pháp đặc biệt" cuối cùng này.
Nói nhảm nhiều như vậy đơn giản là muốn chế tạo áp lực tâm lý, để Tần Phong mặc kệ biện pháp đặc biệt này yêu cầu điều kiện thế nào, cũng sẽ đồng ý.
Đáng tiếc, phòng tuyến tâm lý của hình cảnh tinh nhuệ không dễ bị đánh tan như thế đâu, vậy nên Giang Thận cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng: "Sử dụng con đường đi công tác để trở về dương gian —— chúng tôi muốn mời ngài gia nhập Quầy lễ tân Địa Phủ."
...
Yên tĩnh trong chốc lát.
Nét mặt của Tần Phong lần thứ hai vỡ vụn: "Gia nhập, cái gì?"
Vị âm sai trầm ổn này rất nghiêm túc, không có tí nào giống như đang nói giỡn, từng câu từng chữ dùng giọng điệu như đang quay Xinwen Lianbo* nói: "Quầy lễ tân Địa Phủ."
Một sự trầm lặng áp lực, nhóm âm sai và phán quan cẩn thận dè dặt nhìn chằm chằm nét mặt của Tần Phong, chỉ thấy thần sắc của anh ngày càng ngưng đọng, Phương Hiểu Niên nhìn đến sắp lộ ra vẻ tuyệt vọng, suýt tí nữa là quỳ xuống luôn.
Tần Phong rốt cục mở miệng: "Địa Phủ tôi hiểu, quầy lễ tân tôi cũng biết, nhưng kết hợp lại với nhau tôi thật sự không rõ lắm chức năng của nó là gì."
Giang Thận ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, đây là thành quả tạm thời của đợt cải cách hiện đại hóa cơ cấu Địa Phủ."
"... Tên cơ cấu của các anh nghe chẳng giống như tổ chức lừa đảo tí nào."
Phương Hiểu Niên ủ rũ cúi đầu: "Ừm, còn là kiểu sẽ nhắn group chat phong kiến mê tín cho các ông các bà đòi tiền đổi mệnh... Không sai, Lão Đại của chúng tôi cũng nói như vậy đó, ngài ấy còn nói ngay khi chúng tôi vừa bỏ phiếu bầu chọn xong tên cho cơ cấu mới..."
Tần Phong không khỏi hiếu kỳ: "Tôi có thể gặp vị Lão Đại này của các anh không?"
Giang Thận: "Đại nhân đi công tác tạm thời không có ở đây. Thế nên chúng tôi mới nói, mời ngài gia nhập Địa Phủ, điều này có thể giúp ngài bằng tốc độ nhanh nhất trở về dương gian, đồng thời tuyển thêm cho Địa Phủ một vị âm sai ưu tú, một mũi tên trúng hai con nhạn."
Phương Hiểu Niên thấp giọng nói: "Như vậy tôi bị tẩn xong có lẽ còn có thể giữ được hình người."
.
.
.
Các âm sai khác tự biên tự diễn đi làm việc, đặc biệt là Phương Hiểu Niên, Tần Phong còn chưa gật đầu, cậu ta đã trực tiếp vọt lên nóc nhà bay đi làm thủ tục. Bỏ lại Giang Thận khách khí mời Tần Phong tới Thiên điện nghỉ ngơi, vừa vào cửa Tần Phong đã sửng sốt, trong cửa ngoài cửa như là xuyên qua vậy, trang hoàng trong phòng cực kỳ hiện đại, giường ngủ xa hoa, đối diện còn có một cái TV 50 inch.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tần Phong, Giang Thận giải thích: "Không cần lo bản thân không thích ứng được, ký túc xá của nhân viên chúng tôi đều lắp đặt thiết bị, căn phòng này là phòng chung tiêu chuẩn không ai trọ cả, về sau ngài có ký túc xá rồi, có thể tự đổi lại phong cách mình thích."
Sắc mặt của Tần Phong khá quái lạ: "Ngôi nhà ma dùng để thẩm vấn rõ ràng lạc hậu với thời đại ngoài kia là sao vậy? Kinh phí trang hoàng hết rồi hả?"
Âm sai trầm mặc một lát, trả lời: "Là sử dụng những truyền thuyết mọi người được nghe kể nhiều như Diêm La Điện, Địa Ngục nhằm để chế tạo áp lực tâm lý, thúc đẩy ác quỷ nhanh chóng nhận tội."
Tần Phong chế nhạo: "Hiệu quả?"
"... Bình thường, hiệu quả phản phong kiến của nhân gian quá tốt, phần lớn ác quỷ bị thẩm tuy là sợ hãi, nhưng cảm giác đều như được vào nhà ma ở công viên vậy, thét chói tai thì có, nhận tội thì đừng mơ. Ngoại trừ ác quỷ hôm nay, không biết bị gì nữa." Giang Thận suy nghĩ một hồi, ác quỷ hôm nay thoạt nhìn là sợ cảnh sát?
Anh ta nói, "Thế nên chúng tôi rất cần máu mới. Đặc biệt là cảnh sát ưu tú làm công việc chấp pháp như ngài ở dương gian."
Tần Phong không mấy cảm kích: "Người chết không phải đều đến Âm Phủ à, số lượng cảnh sát mỗi năm tới đây cũng đâu có ít."
"Quả thật không ít, nhưng để trở thành âm sai chính thức cần phải trải qua rất nhiều sát hạch, bọn họ phần lớn chỉ có thể làm minh cảnh —— một chức vụ của đợt cải cách hiện đại hóa cơ cấu Địa Phủ, tương đương với dân phòng, phụ cảnh* của nhân gian, nhiều lắm là duy trì trật tự, quản lý tài liệu, không có quyền chấp pháp." Giang Thận nói.
"Vậy sao anh xác định tôi có thể thông qua sát hạch?" Tần Phong cười cười.
Giang Thận còn chưa trả lời, Phương Hiểu Niên đã hấp tấp bay về, nói là tất cả thủ tục đã được giản lược xong, về trước nhân gian rồi hẳng nói, đội viên của Tần Phong đã nâng thân thể của anh lên xe cứu thương, nếu còn không về, sẽ trực tiếp lái vào nhà xác đắp quốc kỳ đấy.
.
.
.
Tần Phong vừa mở mắt ra, xung quanh đã vang lên tiếng gào thét hưng phấn.
Nhóm đồng sự hình cảnh không có nhiệm vụ của Cục Cảnh sát khu Tây đều đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, gào đến mức tấm thủy tinh ấy cũng chấn động. 3 giây sau một giọng nữ trung niên răn dạy: "Gào cái gì hả? Trăng đã lên các cậu tính hiện nguyên hình à? La lối om sòm trong bệnh viện, may là đội trưởng của các cậu không ngồi dậy nổi, bằng không cậu ấy sẽ tẩn cho các cậu một trận!"
Nhóm người đó đứng nghiêm lại: "Chào sếp Dương."
Bác sĩ vừa vặn từ trong đi ra: "Tình huống lạc quan ngoài dự liệu, hoàn toàn không thương tổn tới gan, vết thương bên ngoài đã được khâu lại, trực tiếp đẩy tới phòng bệnh bình thường đi, không cần ở phòng ICU."
"Không sao thật à, lão A là siêu nhân hả, lúc tìm được tôi còn tưởng là tim của cậu ấy ngừng đập rồi chứ."
"Bác sĩ, làm phiền ông nhất định phải kiểm tra cẩn thận!"
"Kiểm tra cẩn thận rồi, thật sự không có chuyện gì mà, theo dõi cũng không cần... Các cậu là bác sĩ hay tôi là?"
Tần Phong nằm trên giường giơ tay lên sờ eo, một dao đó rõ ràng đâm trúng gan, bằng không anh sẽ không đau điếng còn chết nhanh như vậy, nhưng giờ cơn đau ấy chỉ còn là đau nhói. Lúc giơ tay lên anh nhìn thấy cổ tay trái của mình có tám chữ cái trong suốt màu vàng lóe lên rồi biến mất, như một cái vòng, bốn chữ cái đầu rất quen mắt, anh đã nhìn thấy chúng ở ngay cạnh tên của mình trên Sinh Tử Bộ, bốn chữ cái sau là mới hiện ra, nhanh quá nhìn không rõ.
Nhìn rõ cũng vô dụng, Tần Phong không biết chữ triện.
Rất tốt, cũng tức là nói "Quầy lễ tân Địa Phủ" gì đó, quả nhiên không phải là ảo giác lúc sắp chết.
.
.
.
Tần Phong không bao lâu sau đã bị đẩy về phòng bệnh bình thường, nhóm đội viên rất có khí thế ùa ra hẻm reo hò, ngay cả đại đội trưởng ngày lễ ngày tết mới lộ diện cũng tới. Tần Phong là đội phó, nhưng trên thực tế lại xử lý công việc của đội trưởng, đại đội trưởng chân chính Dương Liễu Hân đã gần năm mươi, thời trẻ bị thương, nghe nói là làm nhiệm vụ cơ mật nào đó, giờ là treo chức, giả đò trên danh nghĩa vẫn có người quản Tần Phong, bằng không sẽ có vẻ anh trẻ tuổi lại được thăng chức quá nhanh.
Bọn họ vừa vào cửa Tần Phong liền hỏi: "Con tin thế nào rồi?"
"Cậu nằm xuống đi!" Đội trưởng Dương đè anh nằm xuống,
"Bọn bắt cóc?"
"Không liên quan gì tới cậu cả!" Búi tóc của đại đội trưởng siết hơi chặt, dẫn đến khóe mắt nhướng cao, thoạt nhìn có vẻ như đang trừng ai đó, "Cậu không cần tham dự vào nhiệm vụ liên hợp kế tiếp."
Tần Phong nói, "Tập đoàn tội phạm này có tính nguy hại rất cao, sao có thể——"
"Chưa nói thủ tiêu nhiệm vụ liên hợp." Đại đội trưởng cắt ngang, "Đã điều người ở phân cục khu Đông tới rồi, cậu cứ ngoan ngoan dưỡng thương cho tôi, để tinh anh của đội cảnh sát bị thương ra trận, cậu cho rằng tổng chỉ huy là Hoàng Thế Nhân* à?"
Tần Phong ngậm miệng, không phát biểu thêm bất cứ ý kiến nào nữa.
Xét từ góc độ của Bộ chỉ huy và đại đội trưởng Dương, tất cả đều hợp tình hợp lý, nhưng Tần Phong lại không có cách nào nói cho bọn họ biết —— anh không thể từ bỏ việc truy tra bọn hung thủ đã "giết" mình.
Trên đường trở về Phương Hiểu Niên đã nhanh chóng phân tích tình huống, tìm người chết thế phải chú ý canh giờ, mặc kệ kẻ tìm thế thân kia làm cách nào biết được canh giờ có thể là giờ chết của anh, nếu muốn thế thân thành công, hắn nhất định phải khiến người được tìm để chết thế chết đúng giờ, nếu không sẽ xôi hỏng bỏng không.
Thế nên canh giờ tử vong của Tần Phong là được tính kỹ, không phải trùng hợp, vụ án thế thân và tập đoàn tội phạm dương gian đang điều tra, chỉ sợ là một.
Còn về nhiệm vụ liên hợp tham dự cho đến nay, Tần Phong được biết tập đoàn tội phạm này bị nghi có dính líu đến những tội như lừa bán phụ nữ và trẻ em, buôn lậu thuốc phiện, thậm chí là buôn lậu súng ống nhập từ chợ đen ở nước ngoài, có tính nguy hiểm cực cao, bởi vậy bộ ngành thượng cấp điều động rất nhiều lực lượng cảnh sát, bộ đội võ cảnh thậm chí thành lập Tổ chuyên án Liên hợp, suốt một năm qua không ngừng xác nhận danh sách cao tầng của tập đoàn, nhưng trong đó không có ai tên là Hạ Cẩn Niên cả.
Tần Phong cảm thấy anh cần chút thời gian để sắp xếp lại dòng suy nghĩ.
Các đồng sự tới thăm bệnh rất nhanh đã đi, trước khi đi đại đội trưởng Dương ấp úng gì đó.
"Tiểu Tần à." Đại đội trưởng Dương cuối cùng lén dặn anh, "Chú ý an toàn."
Tần Phong nhạy cảm ngẩng đầu lên, Dương Liễu Hân vỗ vai anh: "Có lẽ là tôi già rồi nên hay nghĩ nhiều, tôi cảm thấy vụ lần này hình như là có kẻ nhằm vào cậu. Thường Bằng Viễn báo cáo với tôi, sau khi cậu dẫn người đuổi theo, tên bắt cóc còn lại trực tiếp dừng hành động giết con tin, không hề do dự đầu hàng. Tôi cảm thấy cứ như là... cố ý dẫn cậu đi vậy."
Hơn nữa, quả nhiên không có ý định để anh sống trở về.
Tần Phong suy ngẫm, Dương Liễu Hân gật đầu: "Cũng có thể là tôi đa nghi rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày này tôi sẽ về dẫn đội."
Mọi người đi hết rồi, phòng bệnh lại không có vẻ trống vắng.
Từ sau khi Tần Phong trở về, thế giới đã trở nên khác hẳn, bản thân phòng bệnh sạch sẽ này không có gì lạ cả, nhưng ông bác đỡ bình truyền dịch đi toilet ở giường kế bên lại chậm rãi thong thả xuyên qua một người trẻ tuổi mặt đầy máu, Tần Phong nháy mắt mấy cái, thấy được người trẻ tuổi ấy không có bóng.
Anh nhìn kỹ lại, một suy nghĩ chợt lóe, trên người người trẻ tuổi ấy nổi lên một hàng chữ màu đen:
"Tưởng Ân, ngày 16 tháng 9 năm 1996, ngày 30 tháng 4 năm 2019, tai nạn xe cộ gây chuyện, -67."
Con quỷ mới toanh tên Tưởng Ân này có chút mê man, nhưng chỉ chốc lát sau hắn nghe được tiếng bước chân, sắc mặt lập tức kinh hoảng, xoay người muốn chạy, Tần Phong lanh tay lẹ mắt, ở khi hắn đi ngang qua đầu giường của mình thò tay——
Bắt lấy.
Con quỷ mới toanh lộ ra vẻ kinh ngạc: "Anh anh anh —— anh nhìn thấy tôi à! Anh thả tôi ra, bắt tôi làm gì!"
Tần Phong dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn nhìn thẻ cảnh sát để ở tủ đầu giường.
Con quỷ mới toanh: "Á đù, hiện tại cảnh sát trâu bò thế à?"
Mấy giây sau, hai cái bóng mặc đồ đen xuyên tường vọt ra.
"Tưởng Ân! Đừng chạy nữa! Chạy nữa là ăn Câu Hồn Lệnh đấy!"
Âm sai vội vàng xông tới, liếc mắt một cái là đối diện với tầm mắt của Tần Phong, âm sai giật mình: "A, cảnh sát Tần đó à, đa tạ đa tạ đa tạ... Ngài mau nghỉ ngơi đi, để chúng tôi tới là được..."
Hai vị âm sai luống cuống một trái một phải cầm xích sắt còng Tưởng Ân lại.
Mặt của Tần Phong không hề lộ ra cảm xúc: "Không bắt sai đó chứ?"
Sáng nay chuyện có người chết thế đã kinh động Địa Phủ, đôi âm sai này cũng vì thế mà lộ ra vẻ xấu hổ, vội vàng giãi bày: "Không có không có, tội của hắn nhỏ mà, gây chuyện bỏ trốn bị đụng, không đến mức tìm người chết thế."
Tần Phong: "Làm sao phân biệt được tội lớn tội nhỏ?"
Vị đồng sự Âm Phủ này rất nhiệt tình, cực lực muốn cứu lại hình tượng sơ ý cẩu thả không chịu trách nhiệm tệ hại của Địa Phủ trong mắt Tần Phong, lập tức giới thiệu: "Cảnh sát Tần hiện tại cũng có thể thấy rồi đó, ở trong mắt âm sai chúng tôi, trên người vong hồn sẽ có tin tức cá nhân giản lược của Sinh Tử Bộ, trên người hắn có một con số, đó là số liệu dùng để tham khảo ưu khuyết lúc còn sống, chỉ số của người bình thường sẽ nằm trong khoảng cộng trừ năm mươi, số dương là công lớn hơn tội, số âm thì ngược lại, loại hồn bình thường này không cần điều động âm sai tới đón, hơn năm mươi, hoặc là có tội hoặc là có công, cần phải có thưởng phạt đặc biệt, sẽ có âm sai xuất động."
Tần Phong tò mò: "Anh biết lúc bọn họ bắt sai tôi, chỉ số tham khảo hiện trên Sinh Tử Bộ là bao nhiêu không?"
Âm sai vò đầu, ngượng ngùng nói: "Không có số, chỉ có họ tên bằng máu hiện ra, biểu hiện điểm tội ác hơn âm năm trăm, là đại gian đại ác, loại sẽ bị trời phạt xuống Địa Ngục ấy."
Tần Phong: "A."
"... Bằng không chúng tôi sẽ không phái tổ Giang Thận đi bắt anh. Giang Thận là tay già đời pháp lực rất mạnh, anh ta thậm chí đã trải qua thời kỳ Thập Điện Diêm Quân và Phong Đô Đại Đế còn ở nhân