Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆35, Bạch tướng quân
Trả lời hắn là một ánh kim quang, thanh trường đao giữa ánh sáng ấy mang theo nghiệp hỏa cùng thiên lôi, trên thân đao thẳng thớm khắc bốn chữ vàng uy nghiêm trầm trọng —— "Đại Thiên Tuần Thú".
Hồn thể của Tần Phong mặc hắc y thuần sắc, từ bên trong quan tài nhảy lên cao.
"Không biết chữ là ông đấy, hôm nay Hắc Vô Thường Gia Gia của ông sẽ dạy cho ông biết, hồn phi phách tán viết như thế nào!" Trên người Tần Phong đầy lệ khí túc sát, "Cô hồn dã quỷ, cả chân thân của tao cũng không nhìn ra, còn dám ở đây giả mạo cộng tác nhà tao chơi bán hàng đa cấp à?"
Bùm một tiếng, tòa miếu nhỏ bí ẩn được cẩn thận giấu đi này trực tiếp nổ tung, lần này là triệt để không cần ẩn giấu nữa, một đao đã chém nát nhừ ra rồi, dưới đất toàn là tro bụi.
Nhưng một đao hùng hồn này bổ xong, kẻ giả mạo lại mất bóng.
Tần Phong đưa mắt nhìn, mặt đất xám xịt, mỗi một tấc đất sơn đầy màu xám, như thể tay chân với tội nghiệt trên người kẻ giả mạo, không khác chút gì.
Xung quanh yên tĩnh đến cực điểm, đồng ruộng bên cạnh phát ra tiếng sàn sạt nhẹ tênh giữa cơn gió đêm, quốc lộ này là một con đường hiếm khi được sử dụng, im lặng đi từ bên này qua bên kia, cả một chiếc xe cũng không có.
Rồi đột nhiên một thanh trường côn màu bạc sáng như tuyết hiện ra giữa hư không, Tạ Kỳ Liên hiện thân một tay nắm cán côn, cổ tay xoay nhanh, không khí vù một tiếng, một cái bóng đen đã va thẳng vào thanh côn đang xoay này, rồi đùng một cái bị đánh văng trở lại.
Dưới ánh trăng tái nhợt, Tạ Kỳ Liên mặc bộ đồ thuần trắng phiêu diêu, trên đầu đội cái mũ cao càng làm bật lên dáng vẻ thon dài của mình.
Trên đó viết bốn chữ màu vàng, Âm Dương Thủ Tự.
Tạ Kỳ Liên im lặng cúi đầu, sát ý tràn ra, bốn chữ vàng ấy bị ánh trăng chiếu rọi, chậm rãi biến thành nửa câu khác —— "Tứ Hải Thanh Minh".
Kẻ giả mạo quay đầu, chữ trên đầu hắc y Vô Thường cầm đao cũng đã thay đổi——
"Nhân Gian Thái Bình"
Hắc y Vô Thường cố ý giơ tay lên đỡ mũ, chế nhạo: "Đắc tội tụi mày tức là làm trái với thiên ý?"
Cũng không nhìn xem thiên ý đứng về phía nào?
Kẻ giả mạo là một lão già phát tướng râu dài, vừa nãy đã bị một đao của Tần Phong cạo đi nửa bên ria, nhìn lại khuôn mặt, không phải là bức tượng ngồi giữa tòa miếu vừa bị bổ nát sao.
Lão mập nhìn thấy Tần Phong, phản ứng đầu tiên là quay qua trừng Tạ Kỳ Liên:
"Sau khi mày... hai trăm năm sau Địa Phủ còn có thể tìm được tân Hắc Vô Thường à? Âm Dương tư chức dĩ nhiên đã hoàn thiện?"
Hắn vừa nói xong, Tần Phong nhướn cao mày —— chức vị Hắc Vô Thường của Địa Phủ bị để trống hai trăm năm, cả Địa Phủ chỉ có lão âm sai nhiều tuổi nhất là Giang Thận biết được con số chính xác.
"Hắn thật là công chức của Địa Phủ à?" Tần Phong chỉ mũi đao vào lão già, hỏi.
Một hồi lâu sau, Tạ Kỳ Liên mới trả lời: "Từng là Thành Hoàng bản địa." Cậu nhấn mạnh vào chữ "từng".
Tiền nhậm Thành Hoàng nghe được câu này sắc mặt vặn vẹo, nhưng hắn biết rất rõ thực lực của Hắc Bạch Vô Thường, nên không dám xằng bậy.
Khóe miệng hắn uốn éo, cố gắng nặn ra nụ cười khô cằn: "Tạ đại nhân quang lâm tòa miếu nhỏ này của tôi, thật là rồng đến nhà tôm mà. Hương dã thô tục, không xứng được với Tạ đại nhân cao quý——"
Xì một tiếng.
Nét mặt Tạ Kỳ Liên nhúc nhích, cậu ngẩng đầu lên: "Cộng tác tốt của tôi ơi, sao anh lại cười vậy?"
Tần Phong vội xua tay: "Thất lễ thất lễ, nhìn cậu cầm côn đánh hắn, hắn còn không ngừng nịnh nọt, quá giống với cảnh Thổ Địa công công gặp được Đại Thánh gia gia trong Tây Du Ký ấy mà."
Anh cười mà như không cười nói hết câu, hơi thở lạnh lẽo trên người Tạ Kỳ Liên hình như tản đi một chút, cậu chậc một tiếng trừng lại, cũng không biết là trách Tần Phong cười ra tiếng, hay là có ý kiến với ví dụ Đại Thánh gia gia này nữa.
"Tầm khoảng 300 năm trước." Tạ Kỳ Liên giải thích, "Khi nhóm chính thần thượng vị cuối cùng công đức viên mãn, rời khỏi nhân gian, từ đó về sau Thiên Địa vẹn toàn, chân chính mở ra thời đại thuộc về con người, theo thời gian biến chuyển, hương khói Tư Âm Thành Hoàng các nơi nhận được từ nhân gian ngày càng ít, cho đến hôm nay, đã không còn thiết lập chức Huyền Thành Hoàng."
Tần Phong có chút tiếc nuối: "Hiện tại người trẻ tuổi nhắc tới miếu Thành Hoàng, xác thật có tám phần mười nghĩ tới đều là cảnh điểm du lịch và phố ăn vặt."
"Bởi vì đã không còn cần thiết." Tạ Kỳ Liên lại không có tiếc nuối gì, "Những năm tháng quá khứ sao so được với hiện tại, thời đó trời cao hoàng đế xa, oan tình lớn như trời, không gặp được quan phụ mẫu thanh liêm, chỉ có thể ngồi đợi ảo tưởng phi thực tế như tháng sáu tuyết rơi mà thôi, huống hồ cũng không thiếu thời đại dân cáo quan bất luận đúng hay sai, đều phải ăn bản tử trước, nếu lại đụng phải hôn quân... Thế nên có không ít âm hồn xuống Âm Phủ rồi đã đem án treo bẩm báo với Thành Hoàng, thành tựu không ít điển cố. Nhưng ở thời hiện đại này đã không cần thiết."
Ánh mắt của cậu ôn hòa nhìn về phía Tần Phong, mỉm cười: "Hiện tại, không phải có các anh sao?"
Tần Phong cảm thấy mặt mình nóng lên, bàn tay cầm đao cũng run một cái, nhưng lại không nỡ dời tầm mắt.
Thành Hoàng các nơi hơn phân nửa là người có uy vọng ở bản địa lúc còn sống, từng làm việc thiện khiến buôn làng ghi nhớ, chết rồi nhận hương khói của nhân gian, trở thành Thành Hoàng, loại Tư Âm Thành Hoàng này có hơi khác với Địa Phủ Quỷ Tiên, bọn họ là được tín chúng đẩy lên thần vị, sức mạnh khởi nguồn từ tín ngưỡng. Bởi vậy, phần lớn Thành Hoàng dân gian trải qua mấy chục năm không nhận được thêm án oan nào, sẽ không cần trông giữ tiếp, bọn họ có thể tính là viên mãn hoàn thành công tác, lĩnh chứng minh về hưu xong, có thể dễ dàng tái thế đầu thai đi hưởng thụ phú quý kiếp sau.
"Mấy mươi năm trước tôi đã tiễn đi nhóm Huyền Thành Hoàng cuối cùng." Tạ Kỳ Liên khẽ lắc đầu, "Nếu có ai quyến luyến cố hương, không muốn đầu thai, vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng ông ở lại nơi này, ông quyến luyến là gì trong lòng ông tự rõ, ông hãy nhìn mảnh đất dưới chân mình đi, nơi ông đang đứng, có còn một chút chính khí nào không?"
Lão mập không nói gì, giọng của Tạ Kỳ Liên lại lạnh xuống từng chút một: "Lưu luyến quyền thế phú quý, dân gian không cung phụng nữa, liền giả mạo thành tôi để lừa gạt cung phụng, ông đã rơi vào ma đạo rồi."
Chính thần không ám lên người người sống, khi Thành Hoàng sử dụng tà thuật điều khiển bà cốt, hắn đã không còn có tư cách làm chính thần nữa rồi.
"Khí tiết tuổi già khó giữ được." Tần Phong chống đao, nhìn Tạ Kỳ Liên lộ ra vẻ chế nhạo, "Cũng có thể là kỹ năng diễn xuất tốt đi, thuở xưa dân chúng bản địa cung phụng ông ta, cũng mong là đừng bị gạt? Ông ba mỗi ngày làm từ thiện của Tiểu Hạ tổng không phải là một ví dụ điển hình sao."
"Cậu lại lấy tên người phàm đó ra để so sánh với tôi à!" Thành Hoàng sa đọa đột nhiên vọt tới giống như bị đạp trúng đuôi, "Khi tôi còn sống, sửa kênh rạch, ngăn nạn lụt, giúp đỡ tám thôn quanh mười dặm này dựng guồng nước kiểu mới, nuôi sống không biết bao nhiêu nông dân, trên mảnh đất của tôi, còn từng ra một vị kim khoa trạng nguyên, nay mới chỉ qua bao lâu, dựa vào cái gì bọn họ đã quên tôi sạch sẽ?"
Hắn bắn liên thanh lại dõng dạc, trong lúc nhất thời Tần Phong không kịp chen vào một câu, thì đã nghe vị tiền Thành Hoàng này hùng hồn bảo rằng: "Tôi chỉ là muốn tiếp tục chăm nom mảnh đất này, mặc dù cách làm của tôi có chút lạc hậu, cậu cũng không thể vì thế mà tùy tiện chém tôi?"
Mạch đao chấn động vù vù, dọa cho lão già rụt cổ lại.
"Có chút lạc hậu?" Tần Phong cười lạnh, túm lấy hắn nhét vào trong quan tài, khiến cho đầu của hắn đụng một cái cốc trầm đục, "Tôi hỏi ông, một thiếu nữ người sống nếu bị nhốt trong quan tài này, lạc quan phỏng chừng ông cảm thấy cô ấy có thể sống được mấy tiếng?"
Chiếc quan tài này dày cộm, không có người nằm cũng đã cần tám người đàn ông lực lưỡng khiêng mới có thể khiêng đi được, đóng nắp quan tài lại, không một tia sáng nào lọt được vào trong, gặp phải ai nhát gan, ở trước khi không khí cạn sách, bóng tối khiến người tuyệt vọng đó đã có thể hù chết người nằm rồi.
Nếu như Tần Phong không có tới, đêm nay nằm ở đây sẽ là một thiếu nữ thanh xuân.
Ở trước đó, thời đại thông tin bế tắc, vị Vô Thường giả này chưa biết chừng đã làm ra chuyện gì rồi.
Tạ Kỳ Liên chậm rãi nói: "Mất đi tín ngưỡng nhân gian, ông sẽ dần dần mất đi pháp lực, không khác gì quỷ hồn bình thường, ông muốn, chẳng qua là sức mạnh có thể để ông làm mưa làm gió giống như thời đại nhang khói thịnh vượng mà thôi."
"... Chức quyền của Vô Thường là Thiên Địa trao tặng, cậu đương nhiên không để ý tín chúng." Thành Hoàng sa đọa bỗng nhiên nói, "Tạ Kỳ Liên, cậu không để tâm nhân gian có cung phụng cậu hay không, nhưng cố tình xã hội hiện đại này ai ai cũng biết cậu, ai mà không biết truyền thuyết Vô Thường câu hồn chứ? M* kiếp ngay cả phim truyền hình, mobile game người phàm làm cũng có cậu —— tôi đâu, còn có mấy ai biết đến một Thành Hoàng cần cù tận tụy như tôi?"
"Cần cù tận tụy lừa người à?"
Tiền Thành Hoàng im lặng bò dậy, đôi tay giấu trong tay áo quan phục, cúi đầu không nói lời nào.
Tần Phong móc một chiếc còng tay màu vàng ra: "Vươn tay."
Ánh mắt của tiền Thành Hoàng giật nhẹ, một luồng khói xám phụt ra từ trong tay áo.
Tần Phong: "Ông định làm g——"
Lời còn chưa dứt, một cái bóng hơi lùn đã nhào tới, Tần Phong quay đầu lại, lại một luồng khói cực nhanh, rơi xuống đất hóa thành một cô gái mặc đồ ngủ đang nhảy lên, quào lấy một bên má của anh.
Trên cánh đồng cách đó không xa, xuất hiện bóng của rất nhiều cô gái, mày mặt cứng đờ, nhón mũi chân, mặc đủ kiểu áo ngủ, đang điên cuồng chạy tới đây.
"Chuyện gì thế này!" Tần Phong kinh ngạc thốt lên, thu hồi mạch đao, đề phòng lưỡi dao đụng vào người cô gái đang nhào tới ôm lấy anh.
"Thành Hoàng là Tư Âm Quỷ Tiên trấn thủ dương gian, chuông câu hồn của ông ta có thể gọi về sinh hồn ở lúc nửa đêm, tới miếu Thành Hoàng thăng đường chịu thẩm." Ngữ điệu của Tạ Kỳ Liên cũng trở nên uy nghiêm đáng sợ, "Chức quyền khác nhau, sức ảnh hưởng của anh và tôi đối với linh hồn không mạnh bằng Thành Hoàng, ông ta hiện đang liều mạng, nếu cưỡng chế phá tan phép thuật của ông ta, sẽ tổn thương tới linh hồn của các cô gái này."
"Tạ đại nhân, ai cũng có chuyên môn của mình." Lão già nở nụ cười, "Đêm đó cùng tôi lắc chuông giằng co là ngài phải không? Lúc đó ngài còn không bằng trực tiếp dùng quỷ lực của Vô Thường khiến cho bọn họ hồi hồn, đáng tiếc, ở đêm hôm đó tôi đã dán Ấn Thành Hoàng vào trong thần hồn của bọn họ rồi, bọn họ đã quen với con đường này... Tôi sở dĩ còn có pháp lực để khởi động Ấn Thành Hoàng, là phải cảm tạ thanh danh của Bạch Vô Thường ngài đấy!"
Các cô gái người trước ngã xuống, người sau tiến lên xông tới, tốc độ nhanh đến khó tin, nhao nhao vọt lên bảo vệ lão già ở đằng sau, nửa bên mặt của lão già lưa thưa râu mép, ánh mắt lập loè những điểm sáng màu đỏ, như là khiêu khích, quang minh chính đại xoay người bỏ chạy, Tần Phong và Tạ Kỳ Liên bị mấy cô gái xông tới này nhấn chìm, nếu muốn đuổi theo ông ta, tất nhiên phải giẫm lên người bọn họ.
"Tôi không am hiểu đấu pháp." Tần Phong đè thấp giọng trả lời.
"Trùng hợp quá, kỳ thực tôi cũng không am hiểu." Tạ Kỳ Liên chậm rãi lộ ra nét cười, "Phép thuật của tôi xác thực tốt hơn anh một chút, nhưng phiền lắm."
Tần Phong bỗng nhiên thu hồi mạch đao, xoay người ôm chặt lấy cô gái đang nhào lên, mặc kệ tay chân cô ấy giãy giụa, kẹp dưới cánh tay mình, lại xoay người tóm lấy một người khác. May là mấy cô gái này cao nhất chỉ mới 1m7, Tần Phong 1m86 hệt như một ngọn núi, anh tông thẳng về phía trước, rất nhanh đã gom các thiếu nữ lại, mạch đao tan vào kim quang, hóa thành một sợi xích dài, Tần Phong kéo theo chuỗi thiếu nữ này, tiếp tục đi trói một người khác.
—— không ai có thể chạm vào người Tạ Kỳ Liên, bạch y Vô Thường cầm thanh trường côn màu trắng bạc, chậm rãi tiến về phía trước.
Cậu đi rất chậm, sương trắng bốc lên, chỉ trong chớp mắt cậu đã lướt qua cả trăm mét, xuất hiện sau lưng lão già Thành Hoàng béo lùn.
Giọng của Tạ Kỳ Liên nhu hòa lại dễ nghe: "Ông tốt nhất nên đứng lại."
Một luồng khí lạnh như rót vào linh hồn tóm lấy tiền Thành Hoàng đang bỏ chạy, lão già gầm nhẹ một tiếng, thực vật trồng trong cánh đồng ở hai bên bỗng nhiên vọt cao lên mấy mét, thảo mộc chi linh bị đánh thức mọc ra con ngươi màu đỏ tươi —— lão già kinh ngạc phát hiện, không có chiếc lá nào dám tới gần Tạ Kỳ Liên cả.
Leng keng —— sợi xích trên người Bạch Vô Thường đong đưa nhẹ.
Sương mù do giá lạnh mang tới đã biến thành một con đường rét thấu xương, lão già phí sức giật chân của mình vài cái, mới nhận ra hắn đã đứng khựng tại chỗ, thậm chí, đã lơ lửng trên không trung.
Tạ Kỳ Liên nắm chắc thanh trường côn màu bạc, đầu kia của nó đã không còn như lúc ban đầu.
—— trên đầu thanh côn ấy im lặng xuất hiện một mũi thương bán trong suốt, phần cạnh như đã mài qua băng, giữa mũi có một dấu tích tinh tế đỏ như màu máu, mũi thương rét lạnh đâm xuyên qua lão mập, Tạ Kỳ Liên một tay nắm thương, chậm rãi nhấc ông ta lên không.
"Ông không nghe thấy tôi bảo ông đứng lại sao?" Tạ Kỳ Liên cười khẽ, lão già bị treo trên mũi thương, cục cựa quay cổ, ông ta thấy được bên trong đôi mắt đen kịt kia phản chiếu ra hình ảnh Vô Gian Địa Ngục cuộn đầy sắc máu.
Cảm giác rét lạnh xé rách linh hồn, lão già cảm thấy, hắn đang bị đông thành một tảng băng, sau đó tảng băng này nứt ra từng chút một từ chính giữa.
Hắn là lão Thành Hoàng, những điều hắn biết còn nhiều hơn cả nhóm âm sai tới sau, ở thời đại rất lâu về trước, Địa Phủ xưng hô Bạch Vô Thường là Bạch tướng quân, Diêm La và phủ quân cũng cực kỳ cung kính với cậu ta, âm binh đóng giữ dưới núi La Phù của Bắc Âm Phong Đô đều do cậu ta điều khiển.
Cậu ta dẫn dắt nhóm âm binh này, cả Ngạ Quỷ Đạo cũng dám xốc.
"Tiền nhậm Thành Hoàng Chu mỗ, ông lạm dụng sức mạnh của Thành Hoàng, ức hiếp người phàm, nhiễu loạn âm dương, lợi dụng thời gian tư chức âm dương của Địa Phủ không hoàn chỉnh, dùng tà thuật ẩn náu ở nhân gian hơn trăm năm, ông làm bẩn mảnh đất ông vốn nên bảo vệ dưới chân mình." Tạ Kỳ Liên lạnh lùng nói, "Tội đáng nên chém, tên họ của ông và công đức ông từng có sẽ bị xóa khỏi Danh sách ở Địa Phủ. Nếu ông oán giận nhân gian lãng quên mình, vậy tôi sẽ khiến nhân gian này, không còn có nửa chữ nào ghi lại về ông nữa."
Bạch Vô Thường tiếp dẫn thiện hồn thường ngày có vẻ rất ôn hòa. Cậu đã lâu chưa từng sử dụng vũ khí chân chính của mình, nhưng nó không có nghĩa là cậu sẽ lạ tay.
Thanh trường côn màu bạc này, chỉ có khi gặp được tai hoạ chân chính, mới có thể biến thành lợi khí.
...