Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆45, Văn đấu hay võ đấu
Ba phút sau, hai kho vũ khí di động hình người đứng trước cửa phòng thí nghiệm, lính cảnh vệ ôm đầu núp trong trạm gác, nghe thấy tiếng súng ngừng được một hồi rồi, mới dám chậm rãi thò một con mắt ra xem.
Hắn thấy "Tần thiếu tướng" đứng cách đó không xa hai tay mỗi tay cầm một khẩu súng quang năng, giẫm lên thi thể của một bảo tiêu phỏng sinh, cúi đầu, một vị hung thần khác đang mỉm cười đốt điếu thuốc cho anh.
Thi thể rỉ ra dịch pin màu xanh lơ.
Tần Phong mượn tay Tạ Kỳ Liên rít một hơi, rồi chậm rãi phà ra: "Sao lại chảy máu màu xanh thế?"
Điện thoại vẫn chưa cúp, Cố Mộng đang gõ chữ ở đầu bên kia nghe được, không thèm ngẩng lên trả lời: "Giảm bớt hình ảnh máu me, viết khủng bố quá sẽ dọa độc giả chạy hết."
Phương Hiểu Niên vỗ bàn: "Bà chị ơi, tới nước này rồi mà chị vẫn còn nhớ kỹ xảo sáng tác à!"
Cố Mộng hoạt động ngón tay: "Thói quen nghề nghiệp."
Giẫm lên vũng dịch pin màu xanh lơ, Tần Phong dẫn đầu vào cửa, kỹ xảo của Cố Mộng rất hữu dụng, dung dịch xanh lơ nhìn như trong suốt, không chỉ không khủng bố thậm chí còn rất xinh đẹp, ngay cả Tạ Kỳ Liên cũng không có cảm giác khó chịu gì trực tiếp giẫm lên.
Ngọn đèn cảnh báo màu đỏ lập lòe trong hành lang rất dễ khiến tim đập nhanh hơn, một lính cảnh vệ phỏng sinh đột nhiên lao ra ở chỗ rẽ, còn chưa kịp lộ ra toàn thân thì đã bị Tần Phong đập hư.
"Cho dù là anh và tôi, cũng sẽ bị thế giới giả lập ảnh hưởng." Tạ Kỳ Liên thấp giọng nhắc nhở.
Tần Phong gật đầu, phòng thí nghiệm này có thể khiến anh có cảm giác adrenalin lên cao, mà cảm giác này một năm sau khi tham gia vào đội anh đã không còn có nữa.
Anh đổi một khối năng lượng khác cho súng quang năng, chỉnh hộp số sang chế độ bắn liên tục, liếm môi dưới: "Trải nghiệm khó được."
Phương Hiểu Niên nhắc nhở: "Lão A, Cố Mộng nói, Lý Dịch Nam là bác sĩ, hẳn sẽ được an bài trong phòng thí nghiệm trung tâm."
Trong lúc cậu nói chuyện, Tần Phong đã giẫm lên tường uốn mình nhảy lên không trung, súng quang năng trên tay lượn đủ một vòng, Tạ Kỳ Liên nghiêng người dán sát vào vách tường bên phải nhường ra không gian cho anh, kẻ địch ở hai đầu hành lang rầm rầm ngã xuống, hệt như những quân bài domino.
Đây là một thế giới giả lập khoa học viễn tưởng, thân phận "Vô Thường" không phù hợp với thế giới quan đã được thiết lập, sẽ khiến thế giới này sụp đổ, thế nên vừa nãy Tần Phong hoàn toàn là dựa vào sức mạnh của thân thể để nhảy lên. Anh rơi xuống đất rồi, bù thêm một súng cho một kẻ địch còn đang cố giãy dụa, vùng trán thấm ra lớp mồ hôi mỏng do vận động mạnh, Tạ Kỳ Liên bước tới giơ tay lên giúp anh lau đi.
"Tôi muốn phát súng cho âm sai Địa Phủ." Tạ Kỳ Liên thấp giọng nói, ánh mắt sáng quắc nhìn đường cơ săn chắc trên cánh tay Tần Phong.
"Biết dùng không?" Tần Phong cười đưa cho cậu khẩu súng tay trái đang cầm.
"Không biết." Tạ Kỳ Liên lắc đầu.
Tần Phong nắm lấy tay phải của cậu, nhét nó vào: "Thử xem."
Tạ Kỳ Liên cúi đầu hí hoáy, Tần Phong dùng ngón tay ngoắc lấy ngón trỏ của cậu: "Đừng giữ cò súng, ngón trỏ để ở ngoài, giữ khư khư như vậy lỡ đâu bắp thịt căng thẳng sẽ cướp cò đấy."
Ngón tay ấy không còn giữ cò súng nữa, ngược lại là vẽ vời vào lòng bàn tay của Tần Phong.
Tần Phong nhíu mày: "Tạ phó quan, chú ý trường hợp."
Tạ Kỳ Liên cười híp mắt: "Dạ, trưởng quan."
Nhìn ra được Tạ Kỳ Liên xác thực chưa từng học về vũ khí nóng ở thời hiện đại, nhưng khả năng khống chế của cậu ấy rất mạnh, đi qua hai hành lang, Tần Phong đã hoàn toàn giao kẻ địch sau lưng mình cho cậu.
Phòng thí nghiệm trung tâm đặt ở cuối hành lang, Tần Phong dừng lại ở chỗ rẽ, ra dấu tay báo hiệu dừng lại, Tạ Kỳ Liên một tay ấn nhẹ vào vai anh ngồi xổm xuống đằng sau, chờ lệnh.
Rất nhiều binh sĩ tương lai được võ trang đầy đủ đứng trong phòng thí nghiệm, cầm súng quang năng, chỉ vào nhóm người mặc áo blouse trắng, nhóm blouse trắng co rúm người lại, sắc mặt sợ hãi, nhưng có một cô gái cao gầy che đằng trước bọn họ, mái tóc dài uốn xoăn, đuôi tóc nhuộm màu rượu đỏ chói mắt, hơn một nửa số súng quang năng chỉ vào gáy cô ta, nhưng cô ta vẫn lạnh lùng móc một thỏi son trong túi áo ra.
"Không làm." Cô ta cầm cái gương nhỏ lên tô son, "Đừng có mơ, muốn bắn thì bắn đi, tụi mày có thể hỏi thử thi thể của tao xem nó có chịu làm cho tụi mày không."
Tạ Kỳ Liên vỗ vai Tần Phong, ghé vào tai anh dùng hơi để nói: "Sinh phách, là Lý Dịch Nam."
Tần Phong nhíu mày.
Các binh sĩ tương lai trong phòng nói gì đó, giọng của Lý Dịch Nam trở nên bén nhọn: "Tao nhổ vào, khoa học cũng là có giới hạn đạo đức đấy, đó là người, người sống, ở trường giải phẫu một con thỏ trắng còn bị yêu cầu không được ngược đãi nữa là, mày bảo tao dùng người sống để làm thí nghiệm, tao lôi mày ra làm mày có chịu không?"
Tần Phong mím môi, thì thầm hỏi: "Cô ta đang ở trong kịch bản à?"
Phương Hiểu Niên ở ngoài trả lời: "Phải! Hồn phách bình thường vào đó lâu quá rồi sẽ bị đồng hóa, cho rằng nó là thế giới thật, hai vị cần phải hợp lý cứu cô ta ra!"
"Nhìn bên tường kìa." Tạ Kỳ Liên nhắc nhở.
Bàn tay Lý Dịch Nam vung lên vừa vặn chỉ vào tường, ở đó có một khoang ngủ đông thường xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng, thông qua những chiếc lồng trong suốt có thể thấy được bóng của người nằm bên trong.
"Là sinh phách!" Tần Phong nói, "Người bị hại ở trong đó à?"
"Tổng cộng có sáu người."
Tần Phong lần lượt đếm, người nằm gần cửa nhất là một người phụ nữ trẻ tuổi tầm khoảng hai mười, hẳn là Tề Ngọc Dao bị dị ứng hải sản tươi, mấy người bên cạnh nhìn giống như là học sinh cấp ba, trong đó có một nam sinh khá điển trai, rất có tiềm lực minh tinh tiểu thịt tươi, hẳn là ban thảo mà Tào Nhất Lâm đã nhắc tới.
"Chờ đã." Tần Phong đột nhiên nói, "Cậu có cảm thấy, người nằm cạnh ban thảo..."
"Là Tào Nhất Lâm." Tạ Kỳ Liên lạnh lùng nói.
Tần Phong nghiêm túc hẳn lên.
Tào Nhất Lâm trong khoang đông mặc một cái quần short ngắn, trên tay xăm hình, cũng không biết là xăm thật hay dán lên nữa, hoàn toàn khác với thiếu nữ ngoan ngoãn mà bọn họ đã gặp.
Nếu đây mới thật sự là Tào Nhất Lâm...
Giọng của Giang Thận bỗng nhiên vang lên: "Không tốt, Lưu Đức Quế viết không lại Cố Mộng, tinh thần bất ổn, oán niệm tăng vọt, tà khí ngày càng nặng hơn rồi."
Nữ âm sai Gothic Lý Toa ngắn gọn hơn vị Cẩm Y Vệ này nhiều, cô vội la lên: "Nhân vật dưới ngòi bút của hắn bắt đầu mất khống chế, sắp giết người rồi!"
Tần Phong giật thót tim: "Phương Hiểu Niên! Mau gọi điện cho Đới Mộng Viện!"
.
.
.
Ngồi trên băng ghế để ở dưới chung cư, Tào Nhất Lâm uống một ly trà sữa trân châu, miệng nhồm nhoàm nhai topping: "Cảm ơn chị, mẹ em chẳng chịu cho em uống trà sữa gì cả, mẹ nói không tốt cho sức khỏe."
Đới Mộng Viện mỉm cười giơ tay lên nghịch cái đuôi ngựa của cô bé, đang tính nói chuyện, đột nhiên một cảm giác nguy hiểm cực mạnh khiến cô lập tức xoay người tránh xa khỏi cái ghế những hơn 3m, Tào Nhất Lâm ngồi đó vừa vặn ngẩng lên, nở nụ cười quỷ dị với cô, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn ngọt ngào, đột nhiên lao tới bóp cổ Đới Mộng Viện.
Đới Mộng Viện lập tức dùng thế cầm nã đè Tào Nhất Lâm lại, vừa định hỏi một câu, ai biết cánh tay của Tào Nhất Lâm dùng góc độ tuyệt đối trái với sinh lý thường thức bẻ gập lại, bấu vào cổ Đới Mộng Viện.
Cô bé vẫn ngoan ngoãn cười: "Chị ơi chị nói xem, em ngoan như vậy, em là học sinh giỏi giáo viên thích đúng không?"
Cổ của Đới Mộng Viện chỉ trong nháy mắt đã bị bấu bầm tím, điện thoại để trong túi reo ting ting, nhưng cô không còn sức đâu để bắt.
"Không sao đâu Nhất Lâm." Đới Mộng Viện nghẹn từng hơi nói, "Mặc kệ là cái gì ám em, chị cũng sẽ bảo vệ em."
.
.
.
Hôm nay cụ Khâu thấy đắc ý lắm, cô con dâu mỗi ngày cãi nhau với cụ rốt cục đàng hoàng rồi, dị ứng hải sản tươi gì chứ, toàn là chiều ra cả, là sướng quá thôi, đều tại cuộc sống hiện tại tốt quá, ngày xưa ở cái thời chả có gì để ăn ấy, làm gì có nhiều bệnh nhà giàu dị ứng như vậy chứ!
"Con à, lát nữa vào nhà, mày không được cản mẹ đâu đó, hôm nay mẹ nhất định sẽ dạy dỗ con nha đầu đó đàng hoàng lại cho mày!" Cụ Khâu hừ một tiếng, con trai cụ sờ mũi, không dám hó hé gì.
Bọn họ vừa vào cửa, trên bàn đã bày một bàn hải sản tươi, cua đồng, tôm hùm, sò có đủ cả. Tề Ngọc Dao đang bưng canh cá ra từ trong bếp, nét mặt rạng rỡ: "Mẹ, ông xã, hai người về rồi à? Vừa vặn, mau ngồi xuống mau ngồi xuống, cua đã chín rồi, thơm lắm!"
Mũi của cụ Khâu vểnh lên trời: "Cua ngon thì ngon đó, nhưng bóc mệt quá, mày phải làm sẵn cho mẹ!"
"Dạ được, mẹ ngồi đi." Tề Ngọc Dao nhỏ nhẹ nói, cầm lấy con cua bắt đầu bóc vỏ.
Cụ Khâu nhìn con trai đắc ý nháy mắt mấy cái, ai biết người con trai ngồi đối diện với cụ lộ ra vẻ sợ hãi, há hốc mồm.
Cụ Khâu vừa định hỏi sao vậy, đột nhiên, Tề Ngọc Dao bóp lấy cổ cụ, miệng chậm rãi kéo tới mang tai, da dẻ trên mặt nổi lên những vết ban đỏ như máu —— đó là triệu chứng dị ứng Tề Ngọc Dao từng kể, nhưng người bình thường không thể nào chỉ trong chớp mắt toàn thân đã đỏ như máu, giống như không có da vậy được.
Gã đàn ông hít một hơi, muốn rít lên, lại phát hiện cổ họng mình bị lấp kín, hoảng đến độ muốn hét cũng không hét được.
Người phụ nữ đỏ như máu cầm một con cua, một tay bẻ càng cua xuống, một
"Mẹ ơi, hải sản ngon lắm đó, qua đây, ăn cua tươi nè!" Tề Ngọc Dao nói, trực tiếp nhét càng cua vào miệng cụ, bóp cằm cụ lại, "Mẹ ơi, đồ ăn phải nhai nát thì mới nuốt xuống được!"
Cụ Khâu khóc tèm lem, lại bị Tề Ngọc Dao cạy cằm ra, bắt phải nhai đến đổ máu miệng.
Ánh đèn trong nhà lúc sáng lúc tối, cụ nuốt vỏ cua và máu xuống, xụi lơ ngã xuống ghế, Tề Ngọc Dao dịu dàng cười, lại móc một con cua sống còn đang giãy dụa đằng sau lưng ra, nhìn về phía gã đàn ông bên cạnh: "Ông xã ơi, anh cũng qua đây ăn cua tươi đi!"
Gã đàn ông sợ điếng người nhìn vợ mình chậm rãi bước tới, bóp cổ mình.
.
.
.
Ở trong thế giới giả lập, Tần Phong cầm súng quang năng: "Tôi xông lên, cậu dẫn bọn họ đi!"
Nói xong anh cầm súng, xông thẳng ra ngoài, cái bóng màu đen vọt vào cùng những mảnh kính vỡ tung toé, Tạ Kỳ Liên bám sát sau lưng, cậu ôm lấy Lý Dịch Nam giật mình hét lên lùi về sau: "Bác sĩ Lý, chúng tôi tới cứu cô, mau mở khoang ngủ đông ra, chúng ta dẫn con tin đi cùng!"
Ánh mắt của Lý Dịch Nam ở trong kịch bản sáng lên: "Bộ đội Phòng vệ Trái Đất? Tốt quá rồi!"
Cố Mộng ngồi trước máy tính đột nhiên vỗ bàn phím: "Đệt!"
Giang Thận vội la lên: "Sao vậy?"
"Anh ấy paste đoạn dị biến vào rồi!"
Binh sĩ tương lai trong phòng thí nghiệm bị súng quang năng của Tần Phong nã liên tục, lỗ đạn đã xì ra khói lại chẳng hề để ý, bọn họ chậm rãi cởi mũ giáp xuống, lần này cả Tần Phong cũng kinh ngạc.
Phần đầu người giấu dưới mũ giáp tái nhợt sưng phù, miệng nhếch lên lộ ra nụ cười, miệng tiếp tục khuếch đại, chỉ trong chớp mắt phần đầu ấy đã hoàn toàn biến thành một cái miệng khổng lồ, một đống xúc tu thò ra từ bên trong.
Tào Nhất Lâm nằm trong khoang đông vừa tỉnh dậy, thổi một tiếng huýt sáo: "Tiên sư nó, Cthulhu à? Chị mày là đại chủ tế của Thần giáo Cthulhu nè!"
—— trung nhị hùng hài tử này chui từ đâu ra vậy, Tần Phong tức cười, quay đầu lại quát: "Mau dẫn bọn họ đi!"
Chính giữa xúc tu của xúc tu quái có một cái gai thịt khá dài, mũi gai có cấu tạo tổ chức dính nhớp hình cánh hoa, sắc mặt của Cố Mộng ngồi trước máy tính trở nên cực tệ: "Xin lỗi, giả thiết này vì để có thể viết buồn nôn chút, em đã tham khảo không ít phim Mỹ, mũi gai đó có chứa ký sinh vật, một khi bị cắn, sẽ bị lây nhiễm, nhất định phải tránh——"
Cô còn chưa nói hết, Tần Phong đã một bước sải dài xông lên, ỷ vào mình đeo bao tay, nắm lấy gai thịt của xúc tu quái, hai tay phát lực, bay lên đá một cước vào ngực nó, chỉ nghe một tiếng oành trầm đục vang lên, thân thể của xúc tu quái bị đá bay ra ngoài, gai thịt bị nắm lấy, càng rút càng dài, bị Tần Phong rút sống ra, dài chừng 2m, cầm trong tay cứ như là roi da vậy.
Cố Mộng: "..."
Tần Phong như khiêu khích nhìn nhóm xúc tu quái còn lại, không nói hai lời vung "roi" lên đánh.
Cảnh tượng chỉ còn một xíu xiu buồn nôn thôi, phần lớn là buồn cười.
Mười phút sau, nhóm người được cứu lộ ra vẻ quỷ dị bị Tạ Kỳ Liên dẫn ra bãi đất trống bên ngoài, xem Tần Phong đứng ở cửa như là tập thể hình vậy, con xúc tu quái nào ở trong dám rượt ra đều sẽ bị anh quất trở về, xúc tu quái vẫn cứng đầu, một hai phải dí theo, vì thế Tần Phong cũng rất nghiêm túc quất bay chúng, lực "roi" không hề nhẹ, mỗi con xúc tu quái bị quất bay đều lăn vòng vòng trở vào như con quay.
Cố Mộng: "... Nhân vật chính của đề tài viễn tưởng khủng bố nếu đều như ngài, vậy thôi gác bút cho xong."
Lý Toa: "Ừm, thế nên Lão A của tụi chị không phải là nhân vật chính của đề tài khủng bố, anh ta là nhân vật chính của đề tài Vô Thường bá đạo."
Tần Phong đánh không biết mệt, nhưng sắc mặt của Lưu Đức Quế ngồi trước máy tính đã ngày càng tệ.
Cố Mộng múa may ngón tay, nhanh chóng viết ra kịch tình bộ đội Liên hợp phái phi thuyền hiệp trợ việc cứu viện, thuộc hạ của "Tần thiếu tướng" đã tới đây tiêu diệt dị hình vân vân, thậm chí còn thành thạo căn cứ vào số lượng chữ update quen tay trên web Chung Điểm, gõ hơn hai vạn chữ, trí tuệ của Lưu Đức Quế hoàn toàn theo không kịp tốc độ suy nghĩ của Cố Mộng, chỉ trong chốc lát, hắn đã phun ra một búm máu, ôm lấy đầu mình hét to một tiếng, rồi ngã lăn xuống ghế.
Phương Hiểu Niên lo lắng bay vào: "Anh Giang ơi không xong rồi, Đới Mộng Viện không bắt máy... Ồ, hắn bị sao thế?"
Cố Mộng bên cạnh thở dài, ngả người tựa vào ghế, lắc cổ tay: "So gõ chữ với chị? Hừ!"
Giang Thận liếc nhìn, lắc đầu: "Gieo gió gặt bão, tư duy hỗn loạn, tinh thần bị ép khô, không có nguy hiểm tính mạng, nhưng nửa đời sau sẽ là người thực vật."
Lưu Đức Quế nằm dưới đất, bọt mép trào ra cùng với máu tươi ở khóe miệng, tứ chi co giật, tay lại vẫn ghì chặt quyển nhật ký của vợ mình.
Thấy cảnh này, Cố Mộng khẽ thở dài, không nói gì cả.
Phương Hiểu Niên: "Vậy nhóm người Lão Đại ra được rồi à?"
Sức mạnh ý chí của Cố Mộng thay thế Lưu Đức Quế, chống đỡ thế giới giả lập, mọi thứ xung quanh bọn họ cực kỳ chân thật, hồn phách được cứu bị Tạ Kỳ Liên lặng lẽ dán lên Ấn Vô Thường, đảm bảo bọn họ nằm trong sự bảo vệ của mình, thế nên hiện tại chỉ còn lại vấn đề ra ngoài thôi.
Tạ Kỳ Liên: "Khiến thế giới giả lập này sụp đổ là được, hiện tại con tin đều ở dưới mí mắt, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, đánh sụp nó cũng không ảnh hưởng tới bọn họ."
Cố Mộng bò dậy, giơ tay lên viết hai đoạn kịch tình kế tiếp, sau đó đột nhiên dừng lại: "Ách... Lấp lại em biết viết, bẻ cua em không biết!"
—— tác giả cấp đại thần có trăm vạn fan, năng lực sáng tác quá tốt cũng là một vấn đề.
Tần Phong rút mạch đao Vô Thường ra, quăng hai vòng, rồi nghi hoặc: "Tại sao