Mạc Vân Tình vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, đã nghe thấy tiếng của hệ thống lâu rồi chưa thấy xuất hiện.
“Ký chủ, không gian đã mở, sau mười ngày cô sẽ trở về thế giới của cô, bắt đầu đếm ngược chín ngày hai mươi ba tiếng …”Giọng nói máy móc không mang theo chút tình cảm nào vang lên trong đầu Mạc Vân Tình.
Điều này khiến cho Mạc Vân Tình chưa tỉnh táo giật cả mình, mở mắt ra.
Cơn buồn ngủ trên mặt biến mất, ngây ra.
Trước mắt cô hình như có cái gì đó rất ngắn chạy qua.
Trong đó, cô thấy được một thôn làng, giống những năm 70 -80 của thế kỷ trước.
Các căn nhà đều được xây bằng đất, mơ hồ còn có mấy người mặc quần áo màu xám đi qua.
Mạc Vân Tình vừa định nhìn kỹ lại, thì đoạn hình ảnh đã biến mất, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng trực giác của cô nói rằng đó không phải ảo giác.
Mạc Vân Tình hồi phục tinh thần, nhớ tới chuyện vừa xảy ra, áp xuống nghi ngờ trong lòng.
Cái hệ thống chó má này cuối cùng cũng chịu xuất hiện, mười mấy năm qua, cô còn tưởng nó chết rồi.
Cô còn chưa kịp bắt đầu hỏi.
Lại nghe thấy tiếng máy móc không có cảm xúc vang lên: “Thẻ đen đã kích hoạt, thời gian hiệu lực chín ngày hai mươi ba giờ …”Mắt Mạc Vân Tình vụt sáng lên.
Hất chăn, không kịp mang giày, đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, sau đó bắt đầu lục lộn tùng phèo.
Cuối cùng cô cũng tìm được cái thẻ đen mà hệ thống nhắc đến trong chiếc ví rách nát của mình.
Phải biết bên trong có một dãy số 0, tất cả đều là tiền, cô đã nghèo suốt hai mươi ba năm, cuối cùng cũng có thể dùng.
Trong lòng có chút chờ mong, nhưng cũng có chút lo lắng, nếu như đúng là những năm 70-80 thì cô phải chuẩn bị rất nhiều đồ.
Ngoại trừ một tấm thẻ đen, Mạc Vân Tình còn lấy từ trong ví tiền rách một tờ giấy màu vàng nhạt.
Trong đó đều là những món đồ trước kia cô muốn mua.
Có điều lúc này chắc là không cần đến.
Mạc Vân Tình cầm thẻ đen, tay không khống chế được mà run rẩy, đó là phản ứng của sự hài lòng.
Khóe miệng không kiềm chế được nở nụ cười.
Mạc Vân Tình cầm điện thoại di động liên kết thẻ với điện thoại, sau đó nghĩ được cái gì đều ghi hết vào bên trong.
Cô lên mạng tìm kiếm một lúc, ra đơn liên tục, chín ngày đủ để hàng có thể đến kịp.
Sau khi mua xong, còn một số đồ trên mạng không có, đành phải đi ra ngoài chợ bán buôn mua, hoặc là mua trong cửa hàng.
Bây giờ mới là sáng sớm, thời gian dư dả, hôm nay cô có cả một ngày để chuẩn bị.
Chuẩn bị xong, Mạc Vân Tình mới nhớ ra suýt nữa thì cô đã quên không gian, đang nghĩ làm sao để đi vào, một giây sau đã biến mất trên ghế.
Đi vào không gian lớn, gần như có thể nói không nhìn thấy điểm dừng.
Mạc Vân Tình xoay tại chỗ, nhìn tổng quan, dùng dây chia lại mấy khu vực.
Khu giữ tươi, khu tủ lạnh, khu tạm dừng thời gian, còn có khu trồng trọt, khu nước suối, khu chăn nuôi.
Khu trồng trọt? Đang nói cho cô biết không gian có thể trồng sao?Đỉnh thật, bàn tay vàng này khá lớn, đúng là cho cô dùng để dưỡng già.
Có món đồ này cô còn sợ gì nữa?Mạc Vân Tình kiểm tra xong, ra khỏi không gian, gọi đồ ăn, giờ cô là người có tiền rồi, phải ăn một bữa lớn mới được.
Trong quá trình chờ đợi, cô nhanh chóng bắt đầu tìm cách công lược, đừng hỏi tại sao cô biết điều đó, mấy ngày nay cô luôn mơ tới một nơi ở những năm 70-80, ban đầu cô cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao gần đây xuyên về quá khứ cũng có chút ảo tưởng.
Lúc này hệ thống chó má kia mới đi ra nói cô phải quay về, cô dựa theo trực giác, đã biết chuyện này không đơn giản.
Đầu tiên tìm kiếm các đồ vật có liên quan đến năm đó.
Hơn nữa cô cũng nắm giữ một ít tài liệu.
Mạc Vân Tình vừa tra vừa ghi chép.
Nửa tiếng sau, trên giấy đã ghi chi chít những thứ cô cần chuẩn bị trong mấy ngày này.
Mạc Vân Tình nhìn danh sách, theo bản năng đã thấy đau đầu.
May mà cô tìm ra đối sách rất nhanh.
Trước tiên, cô thuê một cái kho, cô nhớ trước từng nghe bạn cùng phòng nói họ hàng nhà cô ấy có trồng trọt, đến lúc đó có thể hỏi