Khi đi qua nhà Mạc Vân Tình, ánh mắt Hạ Lăng Hủ liếc qua cánh cửa đang đóng chặt.
Thiệu Đông Dương lôi kéo Hạ Đình Dục bước chân liên tục, đuổi theo, đảo mắt nhìn trước sau.
Cậu ta nhỏ giọng: “Chú nhỏ, có phải chú thích cô gái nhà người ta không?”Vừa nói xong đã bị Hạ Đình Dục gõ cho một cái vào đầu.
“Nói bậy gì đấy?”Nói xong Hạ Đình Dục nhìn Hạ Lăng Hủ, thấy mặt hắn không thay đổi, hỏi lại: “Chú nhỏ, có phải chú muốn tìm thím nhỏ cho cháu không?”Thiệu Đông Dương che đầu, giật mình nhìn Hạ Đình Dục, lời này có khác với lời cậu ta vừa hỏi sao?Ánh mắt Hạ Lăng Hủ lạnh nhạt nhìn hai người.
“Xem ra hai người rất rảnh rỗi.
”Hạ Đình Dục và Thiệu Đông Dương rùng mình, đồng thanh: “Không, không, không, chắc chắn không rảnh, chúng cháu sai rồi, chú nhỏ.
”Hạ Lăng Hủ mỉm cười, tới ruộng, hắn đi tìm đại đội trưởng, phân công cho hai người họ công việc khác.
Mặt Thiệu Đông Dương và Hạ Đình Dục suy sụp, u oán nhìn Hạ Lăng Hủ.
…Mạc Vân Tình nằm sấp trên giường, xung quanh toàn là sách vở bừa bộn.
Những thứ này đều là đồ cô mua online trước khi đến.
Mạc Vân Tình cầm hai quyển sách chụm lại.
Cô nằm vật ra giường nhìn nóc nhà, thở dài: “Quả nhiên ngoại trừ cái khung, các nhân vật đều không phải.
”Hệ thống cạn lời: “Ký chủ, hệ thống đến từ thế giới cấp cao.
”Mạc Vân Tình ừ một tiếng, không biết đang nghĩ gì, sau một lúc rồi hỏi: “Tôi không phải thi lại đại học đó chứ?”Hệ thống im lặng: “Ký chủ thích thi thì thi, không thích thì thôi, dù sao ký chủ cũng từng tốt nghiệp đại học một lần.
”Mạc Vân Tình gật đầu: “Vậy là được.
”Cô thực sự không muốn phải thi lại lần nào nữa, thời gian đi học cũng đủ để cô làm gì đó.
Mạc Vân Tình lấy miếng ngọc có tên của cô ra, nhìn miếng ngọc đột nhiên tâm trí cô bay xa.
Điều đó có khả năng không? …Ảo tưởng vừa xuất hiện, Mạc Vân Tình bật dậy, xóa đi.
Trong trí nhớ, cô chỉ có ký ức ở đây.
Hơn nữa những năm kia hỗn loạn như thế, nếu như …Cha mẹ cô đã …Sao có thể như thế được, chắc chắn là do cô nghĩ nhiều.
Mạc Vân Tình không biết, những gì cô nghĩ hệ thống đều biết, khiến nó sợ đến suýt cháy máy.
…Ở thành phố bên cạnh.
Một cô gái ăn mặc không giống người bình thường, lạnh lùng nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt không tốt lắm, hỏi: “Bà chắc chắn bọn họ đang nói người mà chúng tôi muốn tìm?”Người phụ nữ cúi đầu, lo lắng nắm lấy góc áo: “Chúng tôi tra được đúng là ở đây.
”Mặt cô gái lạnh hơn, không hài lòng: “Nói cách khác vẫn không xác định được?”Người thanh niên bên cạnh cô gái, nãy giờ chưa mở miệng đột nhiên nói: “Cách nhiều năm như vậy, không tra được cũng là bình thường.
”Sau đó nói thêm: “A Ngọc, em chờ ở bên ngoài đi, anh vào hỏi chút chuyện.
”Mặc dù cô gái A Ngọc tức giận nhưng cũng biết người đó nói đúng, gật đầu.
Người thanh niên nhìn người phụ nữ: “Dẫn đường.
”Người phụ nữ như trút được gánh nặng, liên tục gật đầu: “Vâng.
”Một cô gái khác đừng cạnh A Ngọc, nhìn lớn tuổi hơn một chút, mở miệng: “A Ngọc, tính cách của em phải biết kiềm chế lại, bên ngoài không được như ở nhà.
”Cô gái A Ngọc muốn phản bác: thì đã sao, nhưng không nói ra miệng, nhịn xuống: “Biết rồi.
”Không bao lâu, người thanh niên và người phụ nữ đi ra.
A Ngọc đi lên trước, ánh mắt chăm chú nhìn người thanh niên, giọng điệu có chút lo lắng: “Thế nào?”Người thanh niên nhíu mày, mất mát: “Đúng là bọn họ đã từng ở đây, nhưng mà không được bao lâu đã đi rồi, cụ thể đi nơi nào, người ta cũng không biết.
”A Ngọc thất vọng ủ rũ, nói nhỏ: “Lại mất đầu mối sao?”Người thanh niên an ủi: “Sẽ không đâu.
Nếu bọn họ từng ở lại đây, vậy chắc chắn sẽ có tin tức khác, mấy ngày này chúng ta sẽ điều tra quanh đây, biết đâu có đầu mối khác.
”Cô gái lớn tuổi hơn