Mạc Lâm Lâm là người đầu tiên lắc đầu: “Không biết.
”Hạ Hiểu Vi nói nhỏ: “Bình thường hai người này còn chẳng đi cùng nhau, sao lại …”Mặc dù không nói ra nhưng mọi người đều biết là gì.
Bọn họ không được tính là thân, nhưng dù gì cũng ở cùng nhau mấy tháng trời.
…Buổi tối.
Nhà nữ chính.
Hà Tú Anh đang chuẩn bị đóng cửa đi ngủ, thấy Mạc Tinh Tinh tới, vội vàng mở ra: “Tinh Tinh, sao cháu lại tới đây?”Giọng Mạc Tinh Tinh khàn khàn: “Cháu có thể qua ngủ với Sở Sở không?”Hà Tú Anh nghe Mạc Tinh Tinh nói bằng giọng nức nở, vội kéo người vào nhà, quan tâm hỏi thăm: “Có thể, có gì đâu mà không được.
Cháu làm sao thế? Sao lại khóc?”Mạc Tinh Tinh lắc đầu, không muốn nói: “Cháu không sao đâu thím hai.
”Hà Tú Anh thấy cô ấy không muốn nói, không hỏi nữa, tưởng cô ấy bị mẹ mắng, dù sao cũng không phải là chưa từng có chuyện này: “Đừng khóc, đừng khóc, Sở Sở còn chưa ngủ, cháu vào trò chuyện với con bé đi.
”Mạc Tinh Tinh đáp: “Cảm ơn thím hai.
”Hà Tú Anh vẫy tay: “Đều là người nhà, nói lời này làm gì, vào đi.
”Bọn họ là người một nhà, cũng không xảy ra mâu thuẫn gì, tết đến mới gặp nhau, những đứa trẻ đều lớn lên dưới mắt bà.
Mặc dù Mạc Tinh Tinh luôn bắt nạt Mạc Sở Sở, nhưng chỉ cần Mạc Sở Sở bị bắt nạt, cũng là người đầu tiên sẽ đứng ra bảo vệ.
Để miêu tả hai chị em này thì đúng là oan gia.
Hai đứa cãi nhau, nhưng không làm phiền đến người lớn.
Mạc Tinh Tinh đi đến phòng của Mạc Sở Sở.
Mạc Sở Sở nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, mở cửa phòng cho Mạc Tinh Tinh.
Mạc Sở Sở nhìn chị họ, đau lòng: “Chị ba.
”Mạc Tinh Tinh ừ một tiếng, đi vào.
Mạc Sở Sở đóng cửa lại, ngồi một bên nhìn chị họ.
Hôm nay, cô ấy đi lên thị trấn với cụ tổ và anh trai, cũng đi cùng hai người Lý Minh.
Mạc Tinh Tinh vừa khóc vừa hỏi: “Sở Sở, chị không xinh đẹp sao?”Mạc Sở Sở nghiêm túc lắc đầu: “Khuôn mặt của chị ba rất đẹp.
”Cô ấy không nói dối, cả nhà họ cho dù là nam hay nữ cũng đều rất ưa nhìn.
Hơn nữa Mạc Tinh Tinh có đôi mắt đẹp nổi tiếng, xung quanh có rất nhiều người thích.
Mạc Tinh Tinh nghe xong thì khóc lớn hơn.
Sau đó thút tha thút thít hỏi lại: “Chị và đồng chí Văn ai đẹp hơn?”Mạc Sở Sở không do dự: “Chị ba đẹp.
”Lời này cũng là thật, Văn Mẫn Ngọc không trắng bằng Mạc Tinh Tinh, khuôn mặt cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là được.
Hơn nữa dáng người cũng không được cao gầy như Mạc Tinh Tinh.
Mạc Tinh Tinh khóc không ra hơi, tưởng rằng bản thân không còn quan tâm nữa, nhưng trong bữa tối khi nghe cha mẹ nói hôm nay Lý Minh và Văn Mẫn Ngọc đi đăng ký, đại đội trưởng cũng đã phân nhà cho bọn họ, thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
“Vậy tại sao anh ta lại chọn Văn Mẫn Ngọc?”Mạc Sở Sở yên lặng một lúc, giơ tay ôm lấy Mạc Tinh Tinh.
Mạc Tinh Tinh thấy có người an ủi, khóc lớn, dường như muốn đem tất cả oan khuất phát tiết ra ngoài.
Phòng bên cạnh.
Mạc Trung Phúc nằm trên giường, quay đầu hỏi Hà Tú Anh: “Tinh Tinh làm sao thế? Sao lại khóc to vậy?”Hà Tú Anh lắc đầu, bà cũng không rõ: “Không biết, chắc là em ba nói con bé mấy câu, da mặt mỏng nên khóc.
”Mạc Trung Phúc nhíu mày, không biết em ba nói gì mà con khóc thành dạng này.
…Nhà Mạc Vân Tình.
Cô nhìn chè khoai lang đã chín trong nồi, chảy nước miếng.
Mùi thơm của khoai lang bay ra.
Cô múc ra hai bát lớn và một bát nhỏ, bát nhỏ để ăn, hai bát kia cất vào không gian, cô ăn một ít là được, chè rất ngọt.
Nấu xong đã hơn chín giờ.
Mạc Vân Tình tắt lửa, đóng cửa bếp, về phòng.
Cô vừa ngồi quạt, vừa ăn