“Ăn không hết thì lãng phí, hơn nữa nấu canh xương cũng không tốn bao nhiêu tiền.
”Ở thời đại này, xương không đáng giá, thậm chí một đồng có thể mua rất nhiều.
Có điều đây đều do công nhân nhà máy thịt lén giữ lại, rất ít khi có thể mua được, không đáng giá bao nhiêu nhưng nấu canh vẫn có mùi thịt, nhân viên nhà máy thịt thường giữ lại, mang về nấu hoặc bán qua tay.
Hồng Phượng Anh nhìn Mạc Vân Tình, do dự, sau đó nói: “Vậy cháu không khách sáo với cụ nữa.
”Mạc Vân Tình vẫy tay: “Khách sáo cái gì, mấy năm nay mọi người đều chăm sóc tôi.
”Sau đó cô cầm lấy rổ, nói: “Được rồi, tôi không làm lỡ giờ cơm tối của mấy người nữa, tôi còn phải đưa qua cho nhà đại đội trưởng một ít.
”Hồng Phượng Anh gật đầu: “Vâng, cháu tiễn cụ ra cửa.
”Mạc Vân Tình gật đầu, dù sao bà ấy cũng phải đi đóng cửa.
Cô rời khỏi nhà trưởng thôn, quay về, cầm một bát canh khác đi đến nhà đại đội trưởng.
Vừa ra đến cửa đã thấy cháu trai của bà cụ Diệp khóc lóc om sòm trước cửa.
Bà cụ Diệp nhìn thấy Mạc Vân Tình, mặt trở nên khó coi, nhưng đâu có cách gì, đành kiên nhẫn dỗ dành cháu trai.
Mạc Vân Tình mỉm cười, xoay người đi đến nhà đại đội trưởng.
Cô đến vừa khéo vợ của đại đội trưởng đi từ bên ngoài về.
Lý Tú Hoa bất ngờ khi thấy Mạc Vân Tình: “Cụ tổ.
”Mạc Vân Tình gật đầu, nhìn Lý Tú Hoa mồ hôi đầy người: “Vừa trở về à?”Lý Tú Hoa giữ cửa mở, chào đón người tới: “Vâng, cụ tổ tới có chuyện gì thế ạ?”Mạc Vân Tình cười, giơ rổ trong tay: “Cũng không có việc gì, hôm nay tôi lên thị trấn, may mắn mua được mấy khúc xương, hầm chút canh, mang qua đây.
”Lý Tú Hoa kinh ngạc, há mồm: “Không nên, không nên, đồ tốt vậy cụ nên giữ lại mà ăn, sao chúng cháu có thể lấy của cụ được.
”Mạc Vân Tình đưa bát canh ra: “Tôi nấu một nồi lớn, không tự ăn hết được, bình thường mọi người đều rất quan tâm tôi, hơn nữa thứ này cũng không đáng mấy đồng.
”Lý Tú Hoa khó xử: “Cái này …”Mạc Vân Tình giục: “Nhanh cầm bát qua đây đổi đi, không nhận là sau này tôi cũng không dám nhận sự quan tâm của mấy người đâu, hơn nữa cũng đâu phải toàn thịt hay gì, chỉ là cho có vị thôi.
”Lý Tú Hoa thấy cô nói vậy cũng không dám từ chối nữa.
Bà xoay người vào bếp, cầm một chiếc bát lớn.
Mạc Vân Tình đổi bát xong: “Được rồi, tôi không làm lỡ giờ nấu cơm nữa, tôi về trước đây.
”Lý Tú Hoa gật đầu: “Vâng.
”Sau khi rời nhà đại đội trưởng, cô còn cho nhà Thiết Đản một bát, nhà Mạc Trung Bình cũng được một bát.
Không quên mang cho bác sĩ thôn một bát, khi cô bị cảm nắng, ông ấy cũng là giúp rất nhiều.
Mấy nhà này hay quan tâm tới cô nhất trong thôn, những nhà khác mặc dù cũng giúp ít nhiều nhưng mà nếu muốn cảm ơn hết, thì dù có một nồi to hơn nữa cũng không đủ.
Thôi cứ đưa cho mấy nhà giúp nhiều nhất đã.
Xương cô lấy từ trong không gian ra, không có khả năng đều không có thịt, cô lấy toàn loại có thịt cả.
Chỉ có điều nấu hơi nhiều nước nên mùi vị cũng sẽ nhạt đi.
Mạc Vân Tình cầm bát canh ngồi dưới mái hiên, uống từng ngụm nhỏ.
Tiếng trẻ con khóc nhà bên lại vang lên, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái.
Nhà bà cụ Diệp bên cạnh ngoại trừ nhà Mạc Trung Bình, trong nhà còn có hai cháu trai tôn trọng người làm trưởng bối như cô một ít.
Những người khác, Mạc Vân Tình lắc đầu, người ta không kính trọng thì cũng giấu đi một chút, nhưng nhà bọn họ đều có tâm lý phản nghịch như nhau.
Ngay cả đứa trẻ con cũng bị dạy hư.
Trong trí nhớ của cô, thằng bé thích khóc kia còn từng ném đá vào người “Mạc Vân Tình” mấy lần, mặc dù không trúng, nhưng hành động rất hỗn láo.
Hôm nay nghe thấy nó khóc thèm ăn, tâm trạng cô rất thoải mái.
Nếu không phải tình huống không cho phép, cô có thể chọc cho nó điên luôn.
Nếu được, mỗi ngày cô đều muốn làm đồ ăn ngon, cho nó