Trong khoảng thời gian này có người đến thăm, thấy cô đang ngủ, nên không quấy rầy cô nữa.
Giấc ngủ của Mạc Vân Tình khá sâu, cô ngủ đến khi sắp tối mới tỉnh dậy.
Cảm giác như khi ngủ đã ra ít mồ hôi nên thoải mái hơn không ít.
Trong phòng hơi tối, Mạc Vân Tình lấy một bình nước từ không gian, uống mấy ngụm, làm nhuận họng, rồi tìm chiếc đèn dầu bên kệ.
Cô dùng diêm thắp đèn, căn phòng tối om sáng sủa lên không ít.
Chiếc rổ trên bàn đã không thấy, Mạc Vân Tình đoán trong lúc cô ngủ, vợ trưởng thôn đã đến lấy về.
Trong lúc Mạc Vân Tình đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa còn không phải chỉ có một người.
Mạc Vân Tình nhìn về phía cửa, đẩy nhanh cửa ra, người bước vào đầu tiên là vợ trưởng thôn, sau đó là trưởng thôn, còn có vợ chồng đại đội trưởng.
Trưởng thôn thân thiết hỏi: “Cụ tổ, cụ tỉnh rồi ạ, cụ có thấy tốt hơn chút nào không?”Đại đội trưởng cũng thân thiết nhìn cô.
Sắc mặt Mạc Vân Tình vẫn không tốt lắm, nhưng đã đỡ hơn ban ngày.
“Ổn rồi, sao các người đi cùng nhau vậy?”Vợ trưởng thôn lên tiếng: “Buổi chiều cháu tới thấy cụ đang ngủ, cháu bảo họ đợi tối rồi đến.
”Mạc Vân Tình gật đầu.
Vợ trưởng thôn đặt rổ lên bàn, lấy đồ ăn từ trong rổ, vẫn là cháo khoai lang, nhưng món ăn đã tốt hơn so với ban ngày, có một ít thức ăn mặn, chắc là cố tình làm cho cô.
“Buổi trưa mới ăn có tí, giờ chắc cụ đói rồi, cháu mang đến cho cụ ăn.
”Mạc Vân Tình gật đầu, xuống giường, đi đến ngồi lên ghế tựa bên bàn.
Bốn người nhìn cô ăn cơm.
Trong khoảng thời gian đó, họ nói một số chuyện cô không hiểu.
Đến khi cô ăn xong, vợ trưởng thôn thu bát đũa lại, nói với Mạc Vân Tình mấy câu, rồi cả đám dời đi.
Sau khi nhóm đại đội trưởng dời đi không lâu, có người đến gõ cửa.
Mạc Vân Tình nghi ngờ, đi ra mở cửa.
Đứng bên ngoài là một cô nhóc tầm tầm tuổi cô, khuôn mặt non nớt, trẻ con, cười tươi nhìn cô.
Giọng nói ngọt ngào: “Cụ tổ, cụ xem cháu mang đến cho cụ cái gì này.
”Mạc Vân Tình gặp cô bé lần đầu tiên đã biết là ai, nữ chính Mạc Sở Sở.
Cô cúi đầu nhìn trên tay cô bé, trong bàn tay là hai quả trứng chim.
Ánh mắt Mạc Vân Tình hiện lên tia ấm áp, cười yếu ớt: “Cháu giữ lại ăn đi.
”Mạc Sở Sở giơ trứng chim ra, cười nói: “Cháu ăn rồi, hôm nay cháu trèo cây tìm được hai ổ, có bảy quả, hai quả này là cho cụ.
”Mạc Vân Tình thấy cô bé nói trèo cây, có hơi buồn cười, giơ tay sờ sờ đầu nhỏ, ánh mắt nhìn cô bé cũng dịu dàng hơn.
“Cháu lại đi trèo cây.
”Mạc Sở Sở đặt hai quả trứng đưa cho Mạc Vân Tình vào tay cô, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, có hơi ngại ngùng: “Cũng không còn sớm nữa, cháu không quấy rầy cụ nghỉ ngơi, cụ nhớ ăn đi nhé, cháu về trước, mai cháu lại sang tìm cụ.
”Nói xong, cô bé chạy về nhà, hai nhà cách nhau chưa đến mấy bước.
Mạc Vân Tình nhìn hai quả trứng vẫn ấm trong tay, nhìn về phía bóng người Mạc Sở Sở biến mất.
Cười khổ, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Ngay lúc cô đóng cửa không bao lâu, có ba thanh niên đi từ chỗ tối ra.
Một thanh niên trong đó cảm khái:”Trẻ con nông thôn đúng là hồn nhiên.
”Một thanh niên khác cũng đồng ý: “Đúng vậy, không giống trong đại viện, mới tí tuổi đã mưu tính nhau.
”Một người khác không lên tiếng, nhìn về cánh cửa lớn đã đóng chặt, mấy giây sau mới thu hồi ánh mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Về thôi, không còn sớm nữa.
”Nói xong liền quay bước đi.
Hai thanh niên kia nhún vai cũng đi theo.
Ba người đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Bọn họ đều đến từ một nơi, lớn lên với nhau từ nhỏ.
Sau khi trở về phòng, Mạc Vân Tình thổi tắt đèn, lấy đèn pin từ trong không gian ra, đặt trên thùng gỗ.
Ngọn đèn chiếu sáng cả căn phòng.
Mạc Vân Tình lấy toàn bộ đồ trên giường đi, quét sạch sẽ, đổi một bộ đồ dùng trùng với màu của đồ trên giường.
Cầm đồ vừa thay ra bên ngoài, đặt trong chậu gỗ giặt quần áo.
Đêm rồi không nên