Mạc Tinh Tinh đột nhiên hỏi: “Bà năm có thường hay như vậy không?”Mạc Vân Tình nghi hoặc.
Mạc Sở Sở gật đầu nhìn cửa nhà bà cụ Diệp.
“Lần trước còn đứng trong sân chỉ cây dâu mắng cây hòe.
”Mạc Tinh Tinh nhíu mày: “Ông năm không quản sao?”Mạc Vân Tình nhìn theo ánh mắt của hai người, vừa khéo chạm với ánh mắt dữ tợn của bà cụ Diệp.
Mạc Sở Sở chế giễu: “Quản? Bình thường bà năm làm vậy trong thôn, chị ba có thấy ông năm từng nói bao giờ chưa?”Mạc Tinh Tinh im lặng một lát, suy nghĩ, hình như đúng là không có.
“Cứ để vậy sao?”Mạc Vân Tình mở miệng: “Không cần quan tâm bà ta, bà ta chẳng dám làm gì ta đâu.
”Mạc Tinh Tinh không đồng ý với cách nghĩ của cô: “Tính của cụ tổ quá tốt nên bà năm mới dám làm vậy, nếu là cháu chắc chắn cháu không để yên đâu.
”Mạc Vân Tình nhíu mày, tốt tính? Không, cô lười so đo với hạng người chỉ dám dùng mắt lườm người ta, không dám hé miệng như bà cụ Diệp thôi.
Mạc Sở Sở gật đầu, đồng ý: “Nói chung là chỉ có cụ tổ chịu được, phải người khác là mắng lại từ lâu rồi.
”Mạc Vân Tình nhìn hai người tức giận trước mặt, cười.
“Bà ta chẳng tạo nổi sóng gió gì, mặc dù bình thường Mạc Viễn Thôn không nói, nhưng người như thế mới là người hay sĩ diện, bà ta mà làm gì, Mạc Viễn Thôn sẽ là người đầu tiên không tha cho bà ta.
”Mạc Sở Sở và Mạc Tinh Tinh nhìn nhau, hình như có lý.
Mạc Vân Tình nói tiếp: “Với lại, Mạc Viễn Thôn chiều theo ý bà ta, còn đại đội trưởng, trưởng thôn và những người khác thì không.
”Đây là điều cô lo lắng, không cần phải nói, người trong thôn coi trọng nhất là đạo hiếu, lại còn thêm cả vai vế của cô hiện giờ nữa.
Mỗi khi muốn làm gì, cô đều phải suy nghĩ kỹ.
Sau khi nói xong, Mạc Vân TÌnh ngáp một cái, cảm thấy buồn ngủ, cô đứng dậy vươn vai: “Ta buồn ngủ rồi, hai đứa nói chuyện với nhau đi, ta vào ngủ lát, tí còn phải đi làm.
”Nói xong cô đi vào nhà.
Mạc Tinh Tinh và Mạc Sở Sở nhìn nhau, hai người cất ghế, đóng cửa giúp Mạc Vân Tình, đi sang nhà bên.
…Nơi ở của thanh niên trí thức.
Thiệu Đông Dương quay trái, quay phải vẫn không ngủ được, nhìn về phía Hạ Đình Dục, hỏi: “Cậu có sợ không?”Hạ Đình Dục bình tĩnh trả lời: “Không sợ.
”Thiệu Đông Dương không tin: “Cô ấy tới mà cậu không sợ?”Hạ Đình Dục đáp lại: “Có cái gì mà phải sợ.
”Thiệu Đông Dương nói không nên lời: “Lòng đố kị của cô ấy nặng như vậy, đến lúc đó mà thấy cậu với cô gái kia …”Hạ Đình Dục mở mắt, giọng nghiêm túc: “Cô ấy sẽ không có cơ hội đâu.
”Thiệu Đông Dương nhíu mày, trong đầu nghĩ: Chỉ sợ đến lúc đó sẽ không phải vậy.
Nhưng anh ta vẫn phải nhắc nhở: “Chuyện này không thể coi là chuyện nhỏ đâu.
”Hạ Đình Dục lại nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Còn có chú nhỏ ở đây.
”Thiệu Đông Dương: “! ”Suýt nữa thì quên mất chú nhỏ.
Nhưng mà…Nếu anh ta nhớ không nhầm, hình như chị cô ấy cũng đi theo, mà chị cô ấy với chú nhỏ …Thiệu Đông Dương lắc đầu, đúng là hai chú cháu đào hoa.
Nhìn lại bản thân…Một thân một mình …Anh ta không ghen tị đâu, thật đấy.
Thiệu Đông Dương hít một hơi sâu, cuối cùng nhìn nóc nhà, rơi vào suy nghĩ của chính mình.
Anh ta không đẹp trai sao? Sao lại không có người thích anh ta nhỉ? Anh ta cũng muốn nếm thử vận đào hoa mà.
…Ba ngày sau.
Gần trưa, đại đội trưởng dẫn một nhóm thanh niên trí thức cả trai, cả gái vào thôn.
Đúng giờ mọi người tan làm.
Người dân thấy có trí thức mới tới, kéo nhau ra xem.
Mạc Vân Tình cũng bị hai chị em Mạc Sở Sở và Mạc Tinh Tinh kéo đi xem náo nhiệt.
Lần này có ba nam, ba nữ tới.
Trắng hơn người trong thôn rất nhiều.
Mạc Vân Tình nhìn cặp chị em.
Vì sao lại biết là chị em, bởi vì họ giống nhau mấy phần.
Hệ thống đột nhiên nhảy ra: “Nữ ba xuất hiện.
”Mạc Vân Tình lạnh nhạt: “Tư liệu, đừng nói những thứ vô ích.
”Hệ thống không còn gì để nói, nghe lời,