“Hàn Tần! Tôi phải giết chết anh...”
Tức thì Ngạn Hi nghiến răng cầm con dao găm dài lao đến.
Cô không đâm thẳng mà từng nhát chém xuống, chém đến loạn xị...!Hàn Tần không ngừng lách người tránh né, chỗ chân đau vẫn gắng gượng di chuyển.
Từng đợt dao chém tới, hung hãn vô cùng, “Đồ độc ác! Đồ phản bội!”
“Ngạn Hi! Dừng tay...!nghe anh nói...”
“Tôi giết chết anh...!Tôi phải giết chết anh...”
Ngạn Hi trừng mắt nghiến răng, hai tay giữ chặt cán dao ra sức rất bạo.
Xác định một dao chém xuống nhất định phải lấy mạng Hàn Tần.
Cô sắp điên rồi...!hoàn toàn không thể nhịn được nữa, không hề nghĩ đến sẽ nương tay, cô oán hận khóc rống, tay ra sức chém: “Hàn Tần! Anh thấy tôi chưa đủ thê thảm, còn muốn tính kế trên người của tôi.
Các người độc ác, sống chỉ nhìn vào lợi ích thôi sao?”
“Ngạn Hi! Em nghe anh giải thích đi...!Mọi chuyện không như em đã nghĩ.”
Hàn Tần chộp lấy cây đèn bàn, giơ cao cản lấy lưỡi dao rơi xuống, tay kia kịp thời chế trụ khuỷu tay của Ngạn Hi lại.
Anh gấp gáp giải thích: “Ngạn Tuấn không cho anh được lợi...!muốn ra sức ép chúng ta...!Ông ta đang dùng kế ly gián...!Ngạn Hi!”
Hàn Tần điên cuồng hét lớn, muốn dùng hết sức mình thức tỉnh Ngạn Hi.
Chỉ là lúc cô khựng lại do dự, thì giây kế tiếp đã phóng lên bàn làm việc, bấu lấy cổ áo ra sức đè mạnh Hàn Tần cùng cô ngã ập xuống đất.
Vì chân không trụ được, Hàn Tần dễ dàng bị cô quật đổ.
Cô ngồi trên hông bụng của anh, trong tích tắc hướng mũi nhọn đâm xuống bên ngực trái.
“Ngạn Hi...!ưa...” Hàn Tần rên lớn, hơi thở dồn dập, hai tay dùng sức giữ chặt khuỷu tay của Ngạn Hi chế trụ lại.
Máu loang ra một mảng đỏ tươi tạo thành đốm nhỏ trên áo sơ mi trắng...
Đúng lúc này Ngạn Hi cũng không còn ra sức đâm xuống nữa, mà Hàn Tần cũng hoàn toàn buông lỏng.
“Sao lại không cản nữa, anh muốn chết?” Ngạn Hi thều thào, giống như vừa bị rút cạn sức lực.
“Giết chết anh...!em chỉ còn một mình chống chọi...”
“Anh bận tâm tới tôi như vậy? Ha, hay là vì tôi còn tài sản ủy quyền trên tay Ngạn Tuấn.
Hóa ra Hàn thị của anh đang gặp nạn...!Anh lo cho mình không xong, còn lo nghĩ cho tôi sao?”
“Ngạn Hi! Em đừng nghi ngờ...”
“Tôi có rất nhiều thứ để nghi ngờ...!Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở Chiết Giang chứ?”
Hàn Tần giật lấy dao găm ra khỏi tay Ngạn Hi sau đó ném mạnh vào một góc, anh lật người, giam Ngạn Hi trở ngược dưới thân.
“Tại sao lúc anh nghe tôi và cha bị Ngạn Tuấn ám hại, anh lại không có chút nào ngạc nhiên? Hay anh sớm đã biết?”
“...”
“Anh nhìn ra chỗ khó của tôi nên ngấm ngầm tận dụng...!Còn bắt ép mẹ con thím Dương đến sống ở đây, chính là muốn uy hiếp tôi.
Anh từng chán ghét tôi như vậy, sao lại tìm tôi hứa hẹn chăm lo cả đời kia chứ?”
“...”
“Anh không có lời nào giải thích sao? Giải thích đi...!Anh cố mà giải thích đi...” Ngạn Hi kích động gào thét, đánh đấm thật mạnh vào chỗ vết thương vừa rồi cô gây ra.
Hàn Tần cắn răng chịu đựng, nước mắt và mồ hôi chảy xuống...
“Ngạn Tuấn muốn anh lấy Ngạn Linh...!Cứ việc lấy nó đi, hãy bảo nó hiến tủy cho Dương Vĩnh đi.”
“Sao em lại biết chuyện này?”
‘Cốc cốc’
Quản gia Châu gõ xuống cánh cửa hai cái, gấp gáp gọi lớn: “Cậu Tần! Bên ngoài có cậu Cận Minh đến gặp!”
Khuất sau chiếc bàn làm việc, quản gia Châu không nhìn thấy rõ Hàn Tần và Ngạn Hi đang xảy ra chuyện gì, nhưng huyên náo một trận, ở dưới nhà bà đều nghe thấy...
Hàn Tần ôm ngực đứng dậy, trán đẫm mồ hôi.
Ngạn Hi đẩy mạnh anh một cái, chạy ập ra ngoài cửa.
“Có...!có chuyện gì thế ạ? Hai người cãi nhau sao?” Quản gia Châu trông thấy thần sắc Hàn Tần tái nhợt liền lo lắng chạy đến xem.
Nhìn thấy vết máu loang ra một mảng không khỏi kinh động.
“Ây da! Sao đến nông nỗi này...!Tôi gọi bác sĩ...”
“Khỏi phiền, cứ lấy hộp y tế băng bó