“Dừng tay lại đi, tôi theo các người về.”
Trợ lý Vương cười rất ngạo mạn, lần nữa phất tay ra hiệu cho thuộc hạ thu về.
Ngạn Hi tức giận lao đến, ngay lúc Trợ lý Vương không để ý dùng hết sức mạnh bình sinh quất một đòn thật bạo vào mặt ông ta.
Trong phút chốc, biến gương mặt đạo mạo đáng ghét đó đỏ tía sưng vù.
Trợ lý Vương căm phẫn, muốn vung tay tát trả Ngạn Hi, nhưng tay đưa lên không trung thì dừng lại.
Đúng lúc này anh Phó kéo Ngạn Hi lui về sau lưng mình, gằn giọng cảnh cáo gã ta:
“Tốt nhất nên biết chừng mực, Ngạn tiểu thư không phải là nhân vật mà kẻ hèn như ông có thể ra tay.”
Anh Phó nắm tay Ngạn Hi đưa cô vào ngồi trong xe của anh, sau đó phối hợp lái xe đưa cô theo bọn người kia đi.
Mặc dù không phải khó coi bị áp giải đi, nhưng xe trước xe sau bao vây kín mít, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội chạy trốn.
Ngạn Hi ngồi trong xe, không ngừng xoa xoa nắm tay của mình, vừa rồi đánh một cú như vậy vào mặt Trợ lý Vương, khiến tay cô cũng phản lực đau đớn rất nhiều.
“Ngạn tiểu thư dũng mãnh như vậy, sao Hàn tổng lại xem là mèo hoang chứ hử.
Tôi thấy giống...”
Anh Phó đang cười cười tán dương lại bị Ngạn Hi hầm hầm cắt ngang:
“Anh thấy giống gì...!Hừ, đừng có nhắc cái tên ‘Hàn tổng’ chết tiệt đó.”
“Hàn tổng bảo tôi tìm cô cả buổi sáng, vì đoán biết Ngạn Tuấn sẽ cho người tìm bắt cô hạch tội.
Hàn tổng còn nói, đã chỉ cô cách đối đáp với lão cáo già kia.
Dù sao, ông ta cũng sẽ không dám làm hại đến cô.
Ông ta đang bấn loạn, sẽ không dại rước thêm tội trạng khác lên người.”
“Nhưng bị tôi khiêu khích và châm chọc, thì chuyện đó lại không chắc.”
“Cái gì? Ngạn tiểu thư, xin cô! Cô thấy đó, vừa rồi tôi không đánh thắng bọn người kia.”
Ngạn Hi bật cười thành tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên, trong hộp xe gói gọn, tiếng cười ấy thật sự là hấp dẫn.
“Anh Phó! Hóa ra anh cũng có khiếu hài hước đó nha.
Từ nay cứ gọi em là Ngạn Hi, không cần khách sáo.”
“Muốn lấy chuyện kết giao này mua chuộc lòng người với tôi sao?” Anh Phó cũng bật cười, ánh mắt lướt qua nhìn biểu cảm lém lỉnh đáng yêu của Ngạn Hi ngược lại không khỏi động lòng, lời nói ra cũng đặc biệt dịu dàng, “Hàn tổng mà biết...”
“Ây! Đừng cứ nhắc đến cái tên bội bạc đó.”
Ngạn Hi xụ mặt, tỏ ra tổn thương.
Nhưng lọt vào tầm mắt anh Phó lại thành ra dáng vẻ nũng nịu ma quái.
Anh im lặng, không nói gì thêm.
Tuy nhiên thái độ này lại tựa như thay cho sự thỏa thuận.
Ngạn Hi đánh giá anh rất kĩ.
Trong lòng lại nhen lên nhiều suy nghĩ tinh quái khác.
Xe chạy vào cổng chính biệt thự nhà họ Ngạn, lúc dừng lại thì bên ngoài liền có người bước ra giúp họ mở cửa, thái đó rất khẩn trương.
Ngạn Hi được đưa vào bên trong, bên cạnh luôn có anh Phó đi theo sát.
Nhưng Ngạn Hi dù sao vẫn rất lo sợ, Ngạn Tuấn đại họa ập lên đầu như con sói bị thương, tâm tính của ông ta thực sự khó đoán biết.
“Tới rồi sao?”
Ngạn Tuấn dụi tắt điếu xì gà trong tay, ánh mắt chim ưng lườm Ngạn Hi cực kỳ căm phẫn, giọng điệu cất lên âm lãnh dị thường, rõ ràng đang kìm nén tức giận.
Ngạn Hi ưỡn ngực bước tới, mạnh mẽ đáp lời:
“Muốn nói gì thì nói lẹ đi, đừng có trưng bộ mặt thê thảm đó đối diện với tôi, không lo là tôi sẽ phấn khích cười cợt ông sao?”
“Hỗn láo! Mày đêm đó ra sức nâng giá các vật phẩm, chính là muốn ta có ngày hôm nay.
Mày đừng vội đắc ý, mày ra sức làm chuyện dư thừa, để tên Hàn Tần che mờ đôi mắt dụ dỗ.
Hắn rốt cuộc muốn Ngạn thị của mày tiêu tán, muốn ta sụp đổ, buông cổ phần Hàn thị để cứu nguy cho Ngạn thị MJ.
Bị lợi dụng, làm con rối trong tay hắn mà cứ tưởng là oai phong.”
Ngạn Hi nghẹn muốn tức thở, siết chặt nắm đấm, hì hục nói không thành lời.
Anh Phó thấy vậy liền lên tiếng